DÒNG SÔNG OAN NGHIỆT - Trang 162

Khánh Loan nói giọng chua chát trong lúc Huỳnh Hiển nhận ra nơi Khánh
Loan những nét đẹp của dì Ngọc Thu hồi con gái. Chàng suýt cười nhạo vì
hai tiếng “lý tưởng” mà cô nói, ảo tưởng thì có, nhưng chàng vẫn điềm đạm
đáp lại:
“Như thế cũng tốt thôi. Một người Phật tử như em đâu có gì đáng trách.”
Sau đó chàng về. Chàng nghĩ mình đã biết kềm chế khi chỉ nói phương diện
Phật tử của Khánh Loan, mặc dù chàng biết rõ cha nàng là VC và cả mẹ
nàng nữa như lời Tuấn Nghĩa đã kể lại cho bạn thân của mình.
Đầu tuần sau, Khánh Loan được tha về và học tiếp lớp đệ nhị. Qua tuần sau
Tuấn Nghĩa từ Huế gọi điện vào cho Huỳnh Hiển biết, nhờ báo lại cho mẹ
và các chị của Nghĩa. Qua sự dò hỏi bên phòng nhì tiểu khu và những giáo
sinh, bạn học của Khánh Dung, Tuấn Nghĩa biết chắc rằng Khánh Loan đã
chạy vào rừng cùng với một bạn trai cùng trường và những sinh viên Phật
tử thân cộng khác. Tin này làm bà nội và các cô của Khánh Dung buồn vô
hạn bởi vì giờ đây dù tâm trạng vẫn luôn thụ động trước thời cuộc, họ biết
bên nào nằm trong bóng tối và bên nào ở trong ánh sáng.
Trước đó, ngay khi về được hai ngày và đi học lại, Khánh Loan đã ghé lại
chùa Phổ Quang để hỏi thăm tin tức của Mạnh Cường. Sư thầy nhận ra
nàng là bạn gái của nhà sư trẻ, ông nói không nhận được tin tức gì từ Huế
và ông cũng đoán rằng có lẽ Mạnh Cường đã chạy vào cứ. Trước khi ra về
nàng còn tha thẩn trong vườn nhãn sau chùa lúc trời chiều bóng xế.
Nàng hồi tưởng lại như mới hôm qua nàng và Mạnh Cường mới nói lời yêu
nhau, giữa vườn cây im ắng. Phải, tình yêu đầu đời trong cảnh chiều hôm
ngọt ngào cùng nụ hôn nồng cháy, ngọt ngào như bàn tay chàng dạo chơi
trên tấm lưng thon và đôi mông mới lớn của nàng. Rồi cái đêm hôm nàng
bị bóng đè… và dư vị của mấy đêm nàng đắm mình trong khoái cảm làm
nàng tê tái. Bất chợt nàng gục đầu vào thân một cây nhãn cổ thụ mà nàng
tưởng là nơi họ đã đứng và lần đầu tiên đã nói lời yêu. Nàng kêu cầu Trời
Phật phù hộ cho mối duyên lành của hai người rồi nàng tự nhủ, “Ngày mai
trời lại sáng và trong đêm tối này, em sẽ đợi chờ anh mặc cho những lời
đường mật của kẻ thù…” nhưng liệu ngày mai ấy có thật sự đến hay không
khi chính họ đang tiến bước trên con đường-đi-không-đến, vì chỗ đến chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.