DÒNG SÔNG OAN NGHIỆT - Trang 200

hôm qua đã gặp ác mộng vì có lúc Khánh Dung đã kêu ú ớ như khóc và
quơ đập vào người cô.
Khánh Dung uể oải thức dậy và tái mặt khi nghe nói mẹ cô không có trong
nhà. Hai người vội bê bao gạo và ít lương thực đem lên gác để tránh lũ lụt
rồi chạy ra cổng rào. Lúc đó một chiếc ca-nô nhựa cấp cứu chạy qua.
Khánh Loan kêu lại và nói với bốn thanh niên mặc áo mưa trên ca-nô,
“Sáng nay mẹ tôi mất tích rồi các anh ơi…”
“Bà tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?” một thanh niên trên ca-nô hỏi.
“Dạ tên Ngọc Thu, ngoài bốn mươi tuổi rồi.”
“Thôi được các cô vào nhà đi chờ thuyền cứu nạn đưa đến đồi Keo. Tụi tôi
sẽ báo các nơi tìm mẹ cô cho,” thanh niên đó đáp lại, trong lúc một thanh
niên khác nói:
“Như vậy làng này có năm trường hợp mất tích trong lũ, hai thiếu niên, hai
người già và mẹ cô này.”
Chiếc ca-nô sau đó chạy về hướng bờ sông tìm người. Chiều hôm đó hai
chị em Khánh Dung và Khánh Loan được thuyền cứu nạn đưa đến đồi Keo,
một nửa làng đã được đưa đến đó tránh lụt. Ngay chiều hôm đó thức ăn cứu
trợ cũng đã được mang đến.
Hôm sau buổi chiều trời bắt đầu ngừng mưa, Huỳnh Hiển theo phái đoàn
cứu trợ của tỉnh cũng đã đến, theo một chiếc trực thăng chở lương thực.
Khánh Loan mừng gặp lại chàng, mắt rưng rưng lệ, nàng nói với vị hôn
phu:
“Mẹ em mất tích hai ngày rồi anh ơi, lúc nước bắt đầu ngập cả làng.”
“Mấy chiếc ca-nô cấp cứu chưa báo lại gì sao?” Huỳnh Hiển băn khoăn
hỏi,
“Dạ chưa ”
“Vậy để anh nhờ bộ đàm của phi cơ trực thăng hỏi về huyện xem
sao…”
Chàng rời nàng đi bộ về chỗ trực thăng đậu. Trong lòng chàng một mối
thương cảm dâng lên dào dạt khi gặp lại Khánh Loan giữa cảnh thiên tai
trong đồ bộ cũ nát, đầu tóc rối tung và khuôn mặt thảm sầu, hoàn toàn khác
với cô dâu điểm trang xinh đẹp trong đám hỏi vừa qua. Đây cũng là lần đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.