DÒNG SÔNG OAN NGHIỆT - Trang 207

“Chị nghe nói lúc này chú út cũng khá lắm phải không?”
“Vâng, hiện chú là chủ của ba tàu đánh cá loại trung bình, hai đứa con trai
đều làm trong bộ quốc phòng trong bộ phận phòng thủ chống tên lửa của
Trung cộng và Nga xô.”
“Tốt quá, chị cũng muốn gặp lại thím Thanh Hiên; chắc thím cũng còn đẹp
như xưa.”
“Chú út nói sẽ mang cá tươi cho chị em mình làm món gỏi cá. Chú nói sẽ
bỏ cá vào một thùng nước đậy kín có bơm ôxy”
“Lấy đâu ra lá để ăn gỏi vậy em?”
“Chị khỏi lo, em đã trồng trong vườn nhà mấy cây lá lốt và lá mơ, lá to
bằng bàn tay, còn cây xoài ở góc vườn mới ra thêm một đợt lá non đúng
lúc…”
Bên này đầu dây, Khánh Dung bỗng thở dài nói:
“Mỗi lần nghĩ đến mẹ, chị cứ ân hận mãi. Có lẽ mẹ vẫn còn sống với chúng
ta nếu chị không làm bậy…”
“Thôi chị ạ, hãy quên đi quá khứ để hướng tới tương lai, trong đó có tương
lai của các con mình. Sau cùng em phải tin vào ý Chúa nhiệm mầu đã định
cho mẹ như vậy…”
“Em nói cũng phải; khi chị kể lại trong nước mắt câu chuyện của mẹ đã đi
tìm cái chết trong dòng sông Nghiệt sau khi đã chứng kiến cảnh tàn sát,
chết chóc ở Huế, và hành động sai lầm của chị, anh Castor đã nói, ‘Mẹ chết
không vô nghĩa đâu em, bà chết để lương tâm bà không chết. Một cái chết
bảo vệ lương tâm’. Em thấy đó, anh ấy rất quảng đại.”
“Em cũng đồng ý với anh Castor về mẹ….” Rồi bên kia đầu dây giọng nói
nhanh hơn, “Thôi hẹn chị Chúa nhật tới, bây giờ em phải chở bé Lan đến
giáo xứ để nó học giáo lý và học chữ Việt.”
“Phải đó, hẹn gặp lại, chào em.”

Cách đó một nửa vòng trái đất trong một làng nghèo, làng Rí, chiều tối hôm
đó, Đức Lai và Sọt Rác nằm lăn ra ngủ trên chiếc chỏng tre bên hông nhà
sau khi đã uống hết một lít rượu. Từ ngày lão Thổ qua đời và theo yêu cầu
của lão trước khi chết, Đức Lai qua nhà Sọt Rác sống như một người anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.