QUÁN KHUYA
V
ụt sáng giữa hai cơn mơ, những cái quán cơm bán xuyên đêm bên
quốc lộ hay làm tôi tơ tưởng, cảm giác có người dõi theo, chờ đợi. Phải mất
chút thời gian, dụi mắt vài ba lần để nhận ra quầng sáng đó không phải
trong chiêm bao. Ngủ trên xe là trập trùng mộng trộn lẫn với đời. Tiếng ho
của bà cụ nằm ghế kế bên vừa vặn với gương mặt của bà ngoại đã mất lâu
rồi. Bài hát não tình anh tài xế mở cho đỡ buồn làm nền cho một người lướt
trên mặt sông. Chỉ biết chắc không phải mơ khi chiếc xe bỗng dừng, và
khách bắt đầu liêu xiêu xuống.
Quán khuya.
Những bóng đèn néon bụi bám phát ra thứ ánh sáng tái xanh. Mấy em
chạy bàn mặt cũ nhàu như chiêm bao đang giăng mắc màn sẵn, chực hờ
người chợp mắt. Những món ăn sắc mặn, nguội ngơ. Vài người bán hàng
rong, vé số vật vờ. Năm Ốm, Tám Ri, Bến Cũ, Ngân Nga, những quán
khuya đều có chung cái không khí bải hoải, lơ mơ. Bàn ăn được lau một
nửa, xe đò ghé mọi người choàng thức, xe đi lại cùng nhau gà gật. Giọng
em gái phục vụ gọi cơm cũng không lanh lảnh như ban ngày.
Không đếm nổi bao nhiêu cái quán bán xuyên đêm dọc theo quốc lộ.
Ông cụ Trần Thanh Phương đếm được bao cây cầu từ Sài Gòn về tới Rau
Dừa quê xứ, là bởi cây cầu chịu đứng yên một chỗ. Quán xá lại như nấm
dại, âm thầm mọc lên rồi tàn lụi. Quán trụ được lâu là nhờ bắt mối được với
mấy hãng xe đò, khá lên lại cơi nới thêm quán số hai, số ba, số nào đèn
cũng sáng rực như một thị trấn. Như những đứa trẻ cả làng đã dồn về đó
bưng bê, đứa nào cũng trạc mười bốn, mười lăm. Nhiều cô nhỏ bưng phở
cho khách với cái điện thoại đang bật nhạc giắt trong túi áo, vẳng mấy bài