Diệp Già Lam nhìn chằm chằm gương mặt kia vài giây.
Chỉ vài giây thế thôi, cô đột nhiên có một loại ảo giác người ăn bánh
sinh nhật của cô lại là Đường Ngộ.
Ngẫm lại cũng kỳ quái, Hạ Chí và Đường Ngộ tính cách rõ ràng hoàn
toàn trái ngược nhau, nhưng cô lại không có cách nào xem bọn họ thành hai
người hoàn toàn độc lập được.
Như là một người, lại không giống là một người.
Phức tạp lại mâu thuẫn.
Diệp Già Lam hơi hơi xuất thần.
Mãi đến khi trước mặt có người đưa một miếng bánh kem qua, cô mới
hoàn hồn: “Làm gì thế?”
“Chị, chị cũng ăn một miếng đi.”
Diệp Già Lam lắc đầu: “Tớ vừa ăn rồi.”
Cô thật sự ăn rồi, bánh kem không giống với kẹo, ăn quá nhiều bơ sẽ
dễ béo lắm.
Nhưng Hạ Chí rõ ràng không cho rằng như vậy, cô nàng nhăn mày,
khóe miệng nhẹ nhàng mím lại, thấy thế nào cũng y như chịu ủy khuất lớn
lắm: “Chị ghét bỏ em sao?”
Diệp Già Lam: “……”
Hạ Chí lại đưa bánh kem đưa.
Lần này Diệp Già Lam cũng ngại từ chối, há miệng cắn miếng bánh
xuống.