DÒNG THƠ THỨ CHÍN - Trang 467

nghiệp xuống trấn an, “Alo, Tiểu Ngộ?”

Đường Ngộ cầm di động đi ra ban công.

Bạch Diệp cũng không đợi anh đáp lại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

“Hôm nay bạn gái cậu gọi điện tìm tôi.”

“Tìm anh làm gì?”

“Cô bé hỏi tôi có quen Dư Oánh không.”

“……”

Đường Ngộ không nói tiếp, tay cầm di động dùng sức, trên mu bàn tay

loáng thoáng có thể thấy được nhưng đường máu không rõ ràng lắm.

Rạng sáng hơn 1 giờ, tại thành phố không đêm này đèn đường vẫn

sáng rực.

Anh đứng trên ban công thoáng nhìn ánh đèn từ vạn nhà, sau đó lại

nghe thấy tiếng Bạch Diệp lật giấy tờ, “Tên này tôi cảm thấy có chút quen
a, nhưng ban đầu lại không nhớ nổi là ai.”

“Cậu biết tôi cũng coi như là một bác sĩ Tâm lý đẹp trai ngời ngời lại

là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà, mỗi năm bệnh nhân tới tìm tôi khám bệnh cũng
rất nhiều, lật xem danh sách bệnh nhân nửa năm nay nửa ngày, sau đó xem
đến mấy năm đầu mới phát hiện ra.”

“Tôi đã bảo lần đầu tiên gặp bạn gái cậu sao lại thấy quen thế, cô bé

với Dư Oánh quả thực là một từ khuôn mẫu đúc ra mà.”

“Đoán chừng là chị em ruột.”

Đường Ngộ nhìn chằm chằm ánh sáng lấp lòe không ngừng phía bên

dưới, vẫn không nói lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.