DÒNG THƠ THỨ CHÍN - Trang 637

Mắt Diệp Già Lam lập tức căng ra, còn chưa kịp nói gì, nụ hôn của

người nọ đã như che trời lấp đất rơi xuống.

Văn phòng bệnh viện, hơn 12 giờ trưa.

Thấy thế nào cũng không phải một nơi hay một thời gian thích hợp.

Diệp Già Lam có thể cảm nhận được đầu ngón tay anh như mang theo

lửa, di chuyển trên từng tấc da thịt, đi đến đâu là để lại một mảng đỏ ửng
đến đó.

Cô mới vừa duỗi tay đẩy đẩy anh, cánh cửa sau lưng đã bị người gõ

vang, giọng nữ cách một cách cửa truyền tiến vào yếu đi không ít, nhưng
vẫn rõ ràng như cũ: “Bác sĩ Đường, anh có ổn không?”

Lập tức, cả người Diệp Già Lam cứng đờ.

Đường Ngộ hơi hơi chuyển đầu, không mặn không nhạt đáp: “Ừ.”

Ngoài cửa rốt cuộc không còn tiếng nào nữa.

Diệp Già Lam hơi nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng chặt rốt cuộc cũng

lơi lỏng nửa phần.

Đường Ngộ rũ mắt nhìn cô.

Khuôn mặt người con gái ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nhưng hiển nhiên, lý

trí còn rất tỉnh táo.

Anh rõ ràng có thể cảm nhận tiếng tim cô thình thịch, tầm mắt hạ thấp,

quả nhiên ngực cô đang phập phồng kịch liệt.

Sau một lúc lâu, anh đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hù chết

em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.