ĐỒNG THOẠI ĐEN - Trang 55

Chẳng rõ Saori đang sống ra sao, sau khi mất đi cả ba mẹ và em trai? Tôi
mở trang đang đánh dấu trong tập át-lát. Không biết đây đã là lần thứ mấy
rồi. Trong lúc nhìn ngắm trang sách này, tôi không để ý đến thời gian trôi
nữa.

Tôi muốn gặp Saori. Tôi chưa rõ mình nên nói chuyện gì mới phải.

Nhưng ít nhất, chỉ cần nhìn thấy mặt thôi cũng được. Nghĩ đến đây, lồng
ngực tôi thắt lại đau đớn.

Kể cả khi nhận ra đây không phải là giấc mơ, mỗi ngày tôi vẫn bắt gặp

ảo ảnh một, hai lần. Ngày nào nhiều phải năm lần. Mắt trái tôi nóng lên và
quay cuộn phim, trình chiếu theo thứ tự ngẫu nhiên tất cả những gì mà một
con người nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình. Thật đáng tiếc là hình ảnh
nào đã xuất hiện thì sẽ không xuất hiện lại nữa. Mỗi cuộn phim chỉ chiếu
một lần. Lỡ rồi là mất hẳn. Tôi quyết định sẽ chú ý theo dõi từng hình ảnh,
ghi chép kĩ càng từng chi tiết.

Chưa bao giờ tôi thấy nhàm chán với Hoạt động này. Thậm chí, tôi

còn thèm khát. Tôi muốn được biết nhiều hơn. Mỗi ngày qua đi tình cảm
tôi dành cho Wazuya và Saori càng lớn lao hơn, trong lúc đó ấn tượng về
cha mẹ và trường học cứ mờ dần đi khỏi tâm trí tôi.

"Gần đây còn làm sao thế? Trường gọi điện về nhà này. Hình như con

không lên lớp à?"

Tôi ngồi đọc sách ở quán cà phê suốt. Hoặc ngủ gà ngủ gật ở thư viện.

Cũng có khi tôi đứng ngắm vịt cả ngày trên cây cầu bắc qua ao trong công
viên.

Trái tim tôi bị cảm giác ăn năn chiếm lĩnh, nhưng tôi sợ đi học, cứ đến

trường là hai chân tôi tê liệt, không cử động nổi. Nếu là Nami thì chắc chắn
đã thoải mái bước qua cánh cổng, chạy đến phòng học vui vẻ nơi mọi
người đang mong chờ. Nhưng tôi bây giờ không có bất kỳ nơi nào để đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.