DÒNG THỜI GIAN - Trang 106

Marek băn khoăn không biết mọi chuyện đang diễn ra như thế nào,

nhưng để nói chuyện với Stern, anh ta phải có một bộ điện đàm. Cái gần
nhất là ở trong nhà kho.

*

*

“Elsie,” Marek nói khi đi vào nhà kho. “Bộ điện đàm để nói chuyện với
David đâu rồi ấy nhi?”

Dĩ nhiên là Elste Kastner không trả lời. Cô tiếp tục nhìn chằm chăm

vào đống tài liệu trước mặt mình. Elsie là một người phụ nữ xinh xắn, hơi
mập một chút, có khả năng tập trung cực kỳ cao độ. Cô ngồi lì trong cái nhà
kho này hàng giờ liền, giải mã những chữ viết trên các tấm giấy da. Công
việc này đòi hỏi cô không chỉ biết sáu ngôn ngữ chính của thời Trung cổ, mà
còn phải biết những thổ ngữ, những cách nói tắt, và tiếng lóng đã rơi vào
quên lãng từ lâu. Marek thấy thật may mắn khi có được cô, dù cho cô có
luôn xa cách với các thành viên khác trong đoàn đi chăng nữa. Và dù cho
thỉnh thoảng cô cư xử cũng hơi kỳ lạ. Anh ta gọi, “Elsie?”

Cô đột ngột ngẩng lên. “Gì cơ? Ôi tôi xin lỗi, André. Tôi chỉ, ừm, tôi

muốn nói là, tôi hơi…” Cô chỉ về phía mảnh giấy da trước mặt mình. “Đây
là một bản thư của tu viện gửi tới một bá tước Đức. Về việc lo liệu chỗ nghỉ
đêm cho đội hộ tống riêng của ông ta: hai mươi chín người và ba mươi lăm
ngựa. Đó là những thứ mà ông bá tước này mang theo bên mình để rong ruổi
qua khắp các vùng lãnh địa. Nhưng nó lại được viết bằng thứ ngôn ngữ trộn
lẫn giữa tiếng Latin và tiếng Occitan, và chữ viết thì thật là kinh khủng.”

Elsie cầm tấm giấy da lên và mang nó tới trước cái máy chụp đặt trong

góc phòng. Một chiếc camera được dựng trên cái giá bốn chân đặt trên bàn,
với ánh sáng nhấp nháy chiếu vào từ bốn phía. Cô đặt mảnh giấy xuống,
vuốt phẳng nó ra, sắp xếp mã vạch nhận dạng xuống dưới cùng, đặt một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.