DÒNG THỜI GIAN - Trang 107

chiếc thước chia độ rộng khoảng sáu phân xuống để làm chuẩn, rồi chụp lại
toàn bộ.

“Elsie? Cái điện đàm dùng để nói chuyện với David đâu?”

“Ôi, xin lỗi. Nó ở trên cái bàn đằng kia kìa. Nó có dán mẩu giấy ghi

chữ DS ấy.”

Marek đi lại chỗ cái bàn, ấn nút. “David à? André đây.”

“Chào, André.” Marek gần như không thể nghe được David nói gì giữa

những âm thanh ồn ào của trực thăng.

“Anh tìm được cái gì chưa?”

“Không. Không có gì. Hoàn toàn chẳng có gì hết,” Stern nói. “Bọn tôi

đã kiểm tra tu viện, kiểm tra khu rừng rồi. Chẳng có khu nào như Kramer đã
nói hết: không thấy trên SLS, chẳng thấy trên ra đa, hồng ngoại hay tử ngoại
gì cả. Tôi chẳng biết họ phát hiện ra chúng bằng cách nào nữa.”

*

*

Họ rạp người trên lưng ngựa và phi nước đại dọc theo một thảm cỏ nhìn ra
sông, ít nhất là Sophie cũng đang phi nước đại; Chris cứ xốc lên nảy xuống
liên hồi, bấu chặt lấy dây cương vì sợ. Thường thì cô chẳng bao giờ phi
nước đại những dịp họ đi chơi với nhau thế này, vì nghĩ cho khả năng hơi
kém của anh, nhưng hôm nay cô vừa phi qua cánh đồng vừa reo hò vì vui
sướng.

Chris cố bắt kịp cô, cầu mong sao cho cô sẽ sớm dừng lại, và cuối cùng

thì cô cũng dừng lại thật, ghìm cương con ngựa đen đang thở phì phò và mồ
hôi nhễ nhại của mình lại, vỗ vỗ vào cổ nó, đợi anh bắt kịp.

“Tuyệt đấy chứ?” cô nói.

“Phải,” anh vừa nói vừa thở hổn hển. “Hiển nhiên là thế rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.