DÒNG THỜI GIAN - Trang 159

“Phải. Một cơn ác mộng.”

“Nhưng tôi có thể giải quyết được,” Doniger nói.

“Anh có thể giải quyết được, tôi chắc chắn mà.”

Suốt những năm qua, Kramer đã hình thành một thói quen là lặp lại tất

cả những gì Doniger nói khi gã đang trong “tâm trạng đi đi lại lại”. Với
người ngoài cuộc, đây có vẻ như là nịnh nọt vậy, nhưng Doniger thấy nó rất
có ích. Thường thì, khi Doniger thấy cô nói lại, gã sẽ phản đối ngay. Kramer
hiểu rằng trong quá trình này, cô chỉ là một người ngoài cuộc. Nó có vẻ như
là một cuộc nói chuyện của hai người, nhưng thực ra không phải vậy.
Doniger chỉ đang độc thoại thôi.

“Vấn đề,” Doniger nói, “là chúng ta đang gia tăng số lượng người

ngoài biết về công nghệ này, nhưng chẳng thu lại được gì tương xứng cả. Cứ
theo tất cả những điều chúng ta biết, những nghiên cứu sinh đó cũng chẳng
đưa ông ta về được đâu.”

“Cơ hội của họ lớn hơn đấy.”

“Chỉ là giả thuyết thôi.” Gã lại đi tiếp. “Thấp lắm.”

“Tôi đồng ý, Bob. Thấp lắm.”

“Còn đội tìm kiếm cô gửi đi thì sao? Cô gửi những ai?”

“Gomez và Baretto. Họ chẳng thấy Giáo sư đâu hết.”

“Họ đi được bao lâu rồi?”

“Tôi nghĩ là một tiếng.”

“Họ không tiến vào thế giới đó à?”

Kramer lắc đầu. “Sao phải mạo hiểm thế? Chẳng để làm gì. Họ là một

đôi cựu lính thủy đánh bộ, Bob. Họ cũng chẳng biết phải tìm ở đâu nếu có
vào đó đi chăng nữa. Họ thậm chí còn chẳng biết phải sợ cái gì. Đó là một
thế giới hoàn toàn khác.”

“Nhưng những nghiên cứu sinh đó có thể biết phải tìm ở đâu.”

“Đấy là mình nghĩ thế,” Kramer nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.