DÒNG THỜI GIAN - Trang 162

Tình hình có thể còn tệ hơn ấy chứ, Gordon nghĩ khi đang ngồi ở phía đuôi
máy bay và nhìn vào đội khảo cổ. Đúng thật, họ đều là những học giả. Họ có
hơi bối rối một chút. Và chẳng hề có cảm giác gì về một nhóm hay sự hợp
tác giữa họ.

Nhưng mặt khác, tất cả họ dường như đều có thể trạng khá tốt, đặc biệt

là anh chàng ngoại quốc, Marek. Anh ta trông rất cường tráng. Và người phụ
nữ cũng không tệ. Bắp tay khá rắn chắc, bàn tay chai sạn. Cách ứng xử đầy
tự tin. Nên có lẽ cô ta có thể chịu được áp lực, anh nghĩ thế.

Nhưng cái cậu nhóc trông bắt mắt thì có vẻ khá vô dụng. Gordon thở

dài khi thấy Chris nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của
mình trên tấm gương và lấy tay vuốt ngược mái tóc.

Và Gordon cũng không thể đoán định được cậu nhóc thứ tư, cậu mọt

sách. Cậu ta rõ ràng là có dành thời gian ra ngoài; quần áo bạc phếch và kính
thì rạn. Nhưng Gordon cũng nhận ra rằng cậu ta là một người thạo công
nghệ. Biết tất cả mọi thứ về trang thiết bị và mạch điện, nhưng chẳng biết
chút gì về thế giới. Khó nói được là cậu ta sẽ hành xử thế nào khi có chuyện.

Người to cao, Marek nói, “Anh có định nói cho chúng tôi biết là có

chuyện gì đang xảy ra không?”

“Tôi nghĩ anh đã biết rồi, anh Marek,” Gordon nói. “Không phải sao?”

“Tôi có một mảnh giấy có niên đại sáu trăm năm với chữ viết của Giáo

sư trên đó. Bằng loại mực sáu trăm năm tuổi.”

“Phải. Đúng là các anh có nó đấy.”

Marek lắc đầu. “Nhưng nó khó tin quá.”

“Vào lúc này,” Gordon nói, “nó đơn giản là một hiện thực công nghệ

mà thôi. Nó có thật đấy. Nó có thể xảy ra thật đấy.” Anh đứng khỏi ghế và đi
ra ngồi cùng cả nhóm.

“Anh muốn nói về chuyện du hành vượt thời gian,” Marek nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.