DÒNG THỜI GIAN - Trang 166

Thế là, chuyện này đã tạo nên một tình huống rất quái lạ. Trong gần

như suốt thế kỷ hai mươi, đã tồn tại một lý thuyết về vũ trụ mà tất cả mọi
người đều dùng, mà tất cả mọi người đều đồng ý là đúng – nhưng chẳng ai
có thể nói cho anh biết là nó đang nói gì về thế giới hết.”

“Tất cả những điều này thì có liên quan gì đến đa vũ trụ không?”

“Tôi sắp nói đến đoạn đó rồi,” Gordon nói.

*

*

Gordon nói rằng đã có rất nhiều nhà vật lý học cố diễn giải các phương
trình. Mỗi cách diễn giải lại thất bại không vì lý do này thì cũng vì lý do
khác. Rồi vào năm 1957, một nhà vật lý học tên là Hugh Everett đã nêu ra
một lời giải đáp mới mẻ và đầy táo bạo, Everett tuyên bố rằng vũ trụ của
chúng ta – vũ trụ mà chúng ta thấy đây, vũ trụ của đá và cây cỏ và con người
và các hệ ngân hà ngoài không gian đây – chỉ là một trong vô số những vũ
trụ khác nhau, tồn tại bên cạnh nhau mà thôi.

Mỗi vũ trụ này lại liên tục phân chia, thế nên sẽ có một vũ trụ mà Hitler

thất trận, và một vũ trụ khác mà hắn ta thắng; một vũ trụ nơi Kennedy chết,
và một vũ trụ khác nơi ông ta sống. Và cũng có một thế giới nơi bạn đánh
răng buổi sáng và, một thế giới nơi bạn không làm thế. Và cứ thế, cứ thế, cứ
thế. Vô hạn các thế giới.

Everett gọi đây là cách diễn giải “đa thế giới” ứng dụng thuyết lượng

tử. Cách giải thích của ông ta hợp với các phương trình lượng tử, nhưng các
nhà vật lý học thấy rất khó chấp nhận nó. Họ chẳng thích cái ý tưởng là tất
cả các thế giới cứ liên tục phân chia như thế. Họ thấy hiện thực mà lại có cái
dạng ấy thì thật không thể tưởng tượng nổi.

“Hầu hết các nhà vật lý học giờ vẫn còn chưa chịu thừa nhận nó,”

Gordon nói. “Dù chưa ai chứng minh được là nó sai hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.