DÒNG THỜI GIAN - Trang 181

sẽ có màu đỏ, được bao quanh bởi các điểm ảnh màu đỏ khác. Thế là
chương trình quét tấm ảnh đó từng đường từng đường một, và xem xem liệu
các điểm ảnh gần nhau có cùng một màu hay không. Nếu chúng cùng màu,
nó sẽ viết chỉ thị cho máy tính là biến điểm ảnh này thành màu đỏ, và cả
năm mươi điểm ảnh tiếp theo trong cùng một hàng ấy nữa. Rồi chuyển tới
màu xám, và biến mười điểm ảnh tiếp theo thành màu xám. Và cứ thế mãi.
Nó không lưu trữ thông tin của mỗi điểm đơn lẻ. Nó lưu trữ các chỉ dẫn để
làm thế nào có thể tái tạo lại bức tranh. Và dữ liệu được cắt còn bằng một
phần mười lúc đầu.”

“Dù thế đi nữa,” Stern nói, “anh không nói về một bức tranh hai chiều,

anh đang nói về một sinh vật sống ba chiều, và cấu tạo của nó đòi hỏi quá
nhiều dữ liệu…”

“Cái đó anh sẽ phải cần đến cả một hệ thống với số lượng lớn máy tính

chạy song song với nhau,” Gordon nói, gật đầu. “Đúng là thế.”

Chris chau mày. “Chạy song song là thế nào?”

“Anh nối vài chiếc máy tính lại với nhau và chia nhỏ công việc ra cho

chúng, để chúng có thể thực hiện được nhanh hơn. Một hệ thống máy tính
song song lớn cần phải có tới mười sáu nghìn bộ vi xử lý được nối lại với
nhau. Với một cái thực sự lớn, cần có tới ba mươi hai nghìn bộ vi xử lý.
Chúng tôi có ba mươi hai tỷ bộ vi xử lý được gắn với nhau.”

“Tỷ?” Chris nói.

Stern nhoài người về phía trước. “Điều đó là không thể. Dù anh có cố

thử tạo ra một cái…” Anh ta nhìn chằm chằm vào nóc ô tô, nhẩm tính.

“Nói xem, giả sử mỗi bo mạch chủ cách nhau hai phân rưỡi… như thế

sẽ thành một chồng… ừm… cao tám trăm mét. Dù có được sắp xếp thành
một khối lập phương, nó cũng phải có kích cỡ của một tòa nhà khổng lồ.
Anh không thể tạo ra nó được. Anh không thể làm mát nó được. Và kiểu gì
thì nó cũng chẳng hoạt động được đâu, vì các bộ vi xử lý sẽ ở cách nhau quá
xa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.