Họ đi xuống một cái dốc bê tông rộng mênh mông, đủ cho cả một cái xe tải
đi vào. Ở phía cuối là một đôi cửa thép nặng trịch. Marek thấy gần chục
camera an ninh cắm ở các góc khác nhau xung quanh dốc. Các camera
chuyển động, bám lấy họ khi họ bước tới bên những cánh cửa. Ở chân dốc,
Gordon ngước nhìn lên những chiếc camera an ninh, và đợi.
Những cánh cửa bật mở.
Gordon dẫn họ đi qua một cánh cửa nhỏ ở phía trước. Những cánh cửa
thép đóng sập lại phía sau lưng. Gordon tiến tới chỗ những cánh cửa ở phía
trong, rồi lại chờ đợi.
Marek nói, “Anh không thể tự mở cửa được à?”
“Không.”
“Tại sao? Họ không tin anh à?”
“Họ không tin ai hết,” Gordon nói. “Tin tôi đi, không ai vào đây được
trừ khi chúng tôi cho họ vào.”
Những cánh cửa bật mở.
Họ bước vào một cái lồng thép công nghiệp. Không khí thật lạnh, có
mùi hơi mốc. Những cánh cửa đóng lại phía sau họ. Vài tiếng vù vù, cái
lồng bắt đầu hạ xuống.
Marek nhận ra họ đang đứng trong một cái thang máy.
“Chúng ta sẽ đi xuống ba trăm mét dưới lòng đất,” Gordon nói. “Hãy
kiên nhẫn.”
*
*
Thang máy dừng lại và cánh cửa bật mở. Họ đi dọc một đường hầm bê tông
dài dằng dặc, những tiếng bước chân vang vọng khắp nơi. Gordon nói, “Đây