DÒNG THỜI GIAN - Trang 205

Cỗ máy lại nhỏ hơn. Người phụ nữ bên trong cũng nhỏ dần lại. Giờ cô

chỉ còn cao có một mét, và thu nhỏ lại trước mắt họ giữa một chuỗi những
tia laser sáng rực.

“Chúa ơi,” Stern vừa nhìn vừa nói. “Cảm giác thế nào nhỉ?”

“Chẳng gì hết,” Gordon nói. “Ta chẳng cảm thấy gì hết. Xung thần kinh

chạy từ da tới não chỉ mất xấp xỉ một phần mười giây. Sự bốc hơi nhờ laser
chỉ mất năm phần tỷ giây. Mọi người đã đi lâu rồi.”

“Nhưng cô ấy vẫn ở đó mà.”

“Không. Cô ấy có còn ở đó nữa đâu. Cô ấy đã đi từ chuỗi laser đầu tiên

rồi. Máy tính giờ chỉ đang xử lý dữ liệu thôi. Thứ mọi người nhìn thấy chỉ là
sót lại từ bước nén dữ liệu thôi. Mức độ nén giờ khoảng ba mũ âm hai…”

Có một tia chớp khác nữa. Chiếc lồng giờ vùn vụt nhỏ lại. Nó còn một

mét, rồi hơn nửa mét. Giờ nó đã gần tới nền nhà – chỉ chưa tới ba mươi xăng
ti mét. Người phụ nữ bên trong trông như một con búp bê bé xíu mặc áo
kaki.

“Âm bốn,” Gordon nói. Lại có một quầng sáng nữa, gần sàn nhà. Giờ

Kate chẳng còn nhìn thấy cái lồng nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy?”

“Nó vẫn ở đó. Gần như là thế.”

Một luồng sáng nữa và giờ chỉ còn một đốm sáng lóe lên trên nền nhà.

“Âm năm.”

Những luồng sáng xuất hiện nhanh chóng hơn nữa, nhấp nháy như một

con đom đóm, nhạt nhòa dần. Gordon đứng đếm.

“Và âm mười bốn… Đi rồi.”

Chẳng còn chút ánh sáng nào nữa.

Chẳng có gì hết.

Chiếc lồng đã biến mất. Nền nhà tối đen, trống trơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.