DÒNG THỜI GIAN - Trang 246

gỗ, một kiểu khán đài không có mái che, đang được dựng lên để phục vụ
cho giải thi đấu. Một đám đông nhỏ đã bắt đầu tụ tập lại. Vài hiệp sĩ đang ở
đó, ngựa được buộc bên cạnh những căn lều đủ màu sắc sặc sỡ đang được
dựng ở khắp khu thi đấu. Người hầu và người giữ ngựa chậm rãi và thận
trọng đi qua những căn lều, mang giáp trụ và nước cho ngựa.

Marek nhìn hết tất cả mọi thứ và thở một hơi dài đầy mãn nguyện.

Tất cả những gì anh ta đang thấy đều chính xác, cho tới cả những chi

tiết nhỏ nhất. Tất cả đều là thật.

Anh ta đã ở đây rồi.

*

*

Kate Erickson nhìn chằm chằm vào Castelgard với cảm giác hoàn toàn bối
rối. Bên cạnh cô, Marek thở dài như một người đang yêu, nhưng cô không
rõ là vì sao. Dĩ nhiên, bây giờ Castelgard đã là một thị trấn sống động, có lại
hào quang xưa cũ của nó, những ngôi nhà và lâu đài hoàn chỉnh. Nhưng
nhìn tổng thể, quang cảnh trước mắt cô trông chẳng khác gì bất kỳ một vùng
đồng quê nước Pháp nào. Có lẽ hơi lạc hậu so với hầu hết các nơi đó, với
ngựa và bò thay vì máy kéo. Nhưng mặt khác… ồ, nó cũng chẳng khác đến
thế.

Về mặt kiến trúc mà nói, điểm khác biệt lớn nhất cô thấy giữa khung

cảnh đang hiện ra trước mắt với hiện tại là tất cả các ngôi nhà đều có mái đá,
được làm từ những phiến đá đen xếp gối lên nhau. Những mái nhà đá này
cực kỳ nặng và cần một khung đỡ bên trong thật chắc chắn, đó là lý do vì
sao những ngôi nhà trong vùng Périgord không còn dùng chúng nữa, trừ
những vùng dành cho khách du lịch. Cô đã quen với việc nhìn những ngôi
nhà có mái ngói cong kiểu La Mã màu vàng đất, hay mái dẹt kiểu Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.