DÒNG THỜI GIAN - Trang 254

Và một tiếng khác nhẹ hơn, như tiếng sấm rì rầm từ đằng xa. Cô đang

cố xác định tiếng rì rầm ấy thì một cậu choai choai chạy bắn ra từ góc
đường, đâm thẳng về phía cô.

Cậu bé mặc quần tất màu đen, áo nhồi lông màu xanh lá cây sáng và

đội một chiếc mũ đen. Cậu ta đỏ bừng mặt vì kiệt sức; rõ ràng là cậu đã chạy
được một lúc lâu rồi. Cậu ta dường như giật mình khi nhìn thấy cô trên
đường. Vừa tiến lại gần, cậu ta vừa gào lên, “Aydethee amsel! Grassa due!
Aydethee!”

Một giây sau, cô nghe thấy tiếng cậu ta được dịch lại trong cái tai nghe:

“Trốn đi cô kia! Vì Chúa! Trốn đi!”

Trốn cái gì? Kate băn khoăn. Khu rừng này quá hoang vu. Cậu ta nói

thế là có nghĩa gì? Có lẽ cô chưa hiểu đúng ý cậu ta. Có lẽ máy dịch không
chuẩn. Khi chạy qua chỗ cô, cậu ta lại thét lên, “Trốn đi!” và xô Kate thật
mạnh, đẩy cô khỏi đường đi và rơi vào trong rừng. Cô vấp vào một cụm rễ
cây trồi ra, lăn xuống chỗ đám cây bụi. Cô bị va vào đầu, đau nhói, và
choáng nặng. Cô đang từ từ đứng dậy thì nhận ra tiếng động rầm rì đó là gì.

Ngựa.

Đang phi nước đại về phía cô.

*

*

Chris nhìn thấy cậu bé chạy trên đường, và gần như ngay lập tức, anh nghe
thấy tiếng ngựa truy kích. Cậu bé, cuối cùng cũng hết hơi, dừng lại một chút
bên cạnh họ, gập người lại, và cố thở hắt ra, “Trốn đi! Trốn đi!” đoạn đâm
bổ vào rừng.

Marek lờ cậu bé đi. Anh ta đang nhìn xuống cuối con đường.

Chris cau mày. “Tất cả những chuyện này là thế nào đấy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.