DÒNG THỜI GIAN - Trang 320

“Nếu ngài muốn nghe, thưa ngài, anh ta có gốc ngoại quốc, và thường

thì không hiểu những gì chúng ta nói đâu.”

“Dic mihi nomen tuum, scutari.” Nói tôi biết tên của anh đi, thiếu hiệp.

“Tiếng Latin cũng không đâu, ngài Guy.”

Malegant trông vẻ khó chịu. “Commodisssime. Tiện thật đấy, tên thiếu

hiệp câm này, vì chúng ta không thể hỏi hắn ta đến đây bằng cách nào, và
với mục đích gì. Tên thiếu hiệp người Ai Len này đang tha hương. Nhưng
hắn ta cũng chẳng phải một người hành hương. Hắn ta cũng chẳng trong
quân ngũ. Hắn là cái quái gì vậy? Sao hắn lại ở đây? Nhìn hắn run rẩy kia.
Hắn sợ cái gì chứ? Chúng ta, lãnh chúa của ta, chẳng làm gì – trừ khi hắn là
tôi tớ của Arnaut, đến để do thám địa thế của chúng ta. Việc này có thể là lý
do làm hắn câm như hến thế. Một tên nhát cáy chẳng dám nói năng.”

Marek thì thầm, “Đừng phản ứng gì hết…”

Malegant chọc mạnh vào ngực Chris. “Thế, thiếu hiệp nhát cáy này. Ta

coi ngươi là một tên gián điệp và một thằng khốn, không đủ đàn ông để thừa
nhận mục đích thật sự của mình. Ta có lẽ đã khinh bỉ ngươi, nhưng ngươi
cũng chẳng đến mức được khinh bỉ nữa.”

Tên hiệp sĩ cuối cùng cũng tháo xong găng tay, và lắc đầu một cái đầy

khinh khi, hắn thả nó xuống sàn nhà. Chiếc găng tay giáp lưới rơi đánh cạch
một cái xuống chân Chris. Hiệp sĩ Guy ngạo mạn quay người đi và tiến lại
về phía bàn.

Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm về phía Chris.

Bên cạnh anh, Claire thì thầm, “Cái găng tay…”

Anh liếc nhìn lại cô.

“Cái găng tay!”

Cái găng tay thì sao chứ? Anh băn khoăn, cúi người xuống và nhặt nó

lên. Nó rất nặng. Anh đưa cái găng tay cho Claire, nhưng cô đã quay người
đi và nói, “Hiệp sĩ, thiếu hiệp đã chấp nhận lời thách đấu của anh rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.