DÒNG THỜI GIAN - Trang 318

“Cứ làm như cậu chẳng hiểu gì hết ấy. Chẳng khó lắm đâu.”

Chris và người phụ nữ đi qua đám đông rồi tiến thẳng về phía cái bàn

cao, lãnh chúa Oliver nhìn cô tiến tới vẻ khó chịu lộ rõ. Người phụ nữ thấy
thế bèn cúi đầu xuống, và cứ đứng đó, chỗ gần nền nhà, đầu cúi xuống với
vẻ phục tùng.

“Lại đây, lại đây,” Oliver cau có nói, vẫy vẫy một cái dùi trống. “Cái vẻ

khúm núm này chẳng hợp với cô chút nào.”

“Vâng thưa ngài.” Cô đứng dậy.

Oliver khịt mũi. “Và hôm nay cô lôi thứ gì đến đây vậy? Một người

tình mới à?”

“Nếu ngài cho phép, tôi muốn để Christopher xứ Hewes, thiếu hiệp xứ

Ai Len được diện kiến, anh ấy đã giúp tôi thoát khỏi tay kẻ xấu xa hôm nay
đã muốn bắt cóc tôi, hay thậm chí còn tệ hơn nữa kia.”

“Hử? Kẻ xấu xa? Bắt cóc?” Với vẻ thích thú, lãnh chúa Oliver nhìn về

phía những hiệp sĩ của hắn. “Ngài Guy? Ngài nói sao?”

Một người đàn ông da ngăm đen đứng dậy với vẻ tức giận. Ngài Guy

de Malegant mặc đồ đen từ đầu đến chận – giáp lưới màu đen và áo choàng
màu đen, với hình đại bàng đen thêu trên ngực, “Thưa ngài, tôi sợ rằng phu
nhân đây đang muốn lấy chúng ta ra làm trò cười. Cô ấy biết rõ là tôi đã cử
người ra để cứu cô ấy, thấy cô ấy một mình và đang gặp chuyện.” Guy đi về
phía Chris và nhìn chằm chằm vào anh. “Người này, thưa ngài, mới là kẻ đặt
cô ấy vào tình cảnh hiểm nguy đến tính mạng. Tôi không thể nghĩ nổi là cô
ấy giờ lại bảo vệ cho hắn ta, trừ khi việc đó là một cách để cô ấy thể hiện trí
tuệ bất thường của mình.”

“Hử?” Oliver nói. “Trí tuệ? Phu nhân Claire của tôi, trí tuệ gì ở đây

vậy?”

Người phụ nữ nhún vai. “Chỉ có kẻ không có trí tuệ, thưa ngài, mới

thấy trí tuệ ở nơi chẳng có gì là trí tuệ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.