DÒNG THỜI GIAN - Trang 316

“Ồ, dĩ nhiên là họ có thể trợ giúp cho ngài rồi, Học giả. Và nếu họ

không làm được, chúng tôi sẽ cung ứng cho ngài tất cả những gì ngài cần.
Không cần bận tâm gì đến chuyện đó. Nhưng thế còn Lửa Sương – lửa của
Nathos thì sao? Ngài cũng biết về nó chứ?”

“Tôi có biết, thưa ngài.”

“Và liệu ngài có thể minh chứng điều đó cho tôi thấy chứ?”

“Bất cứ khi nào ngài muốn, thưa ngài.”‘

“Rất tốt, ngài Học giả. Rất tốt.” Lãnh chúa Oliver ngừng lại, chăm chú

nhìn vào Giáo sư. “Và ngài cũng biết bí mật tôi muốn biết hơn tất cả những
điều khác chứ?”

“Thưa ngài Oliver, bí mật đó thì tôi không hề biết đâu.”

“Ngươi biết! Và ngươi sẽ phải trả lời ta!” Hắn ta thét lên, đập mạnh

cái cốc xuống. Mặt hắn đỏ bừng, những đường gân nổi hằn trên trán; giọng
nói vang vọng khắp cả căn phòng đã đột ngột lặng như tờ từ nãy tới giờ. “Ta
phải có câu trả lời của ngươi ngay ngày hôm nay!”
Một trong số những con
chó ở chỗ cái bàn rúm người lại; lấy mu bàn tay, hắn ta đập vào nó, quăng
nó kêu ăng ẳng văng xuống nền nhà. Khi cô gái bên cạnh hắn bắt đầu cự nự,
hắn chửi ầm lên và tát mạnh vào mặt cô ta, cú đánh làm cô ta ngã ra sau, đổ
cả cái ghế. Cô gái chẳng ho he gì, cũng chẳng động đậy. Cô ta cứ nằm yên
bất động, chân giơ lên trời.

“Ôi! Tức quá đi! Tức chết thôi!” Lãnh chúa Oliver đứng lên gầm gừ.

Hắn ta nhìn quanh đầy giận dữ, tay đặt lên thanh kiếm, mắt đảo quanh
phòng lớn, như thể đang cố tìm kẻ phạm tội nào đó.

Tất cả những người trong sảnh đều im lặng, không dám cử động, cứ

nhìn chằm chằm xuống chân. Như thể căn phòng đã đột ngột trở thành một
bức tranh tĩnh vật, chỉ có Oliver là cử động. Hắn ta thở hổn hển đầy giận dữ,
cuối cùng cũng lôi thanh gươm ra, chém xuống mặt bàn. Đĩa cùng chén bật
tung lên và va lách cách vào nhau, lưỡi kiếm ngập trong gỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.