DÒNG THỜI GIAN - Trang 398

làm sao anh có thể dùng camera mà xác định được niên đại của một bức ảnh
như thế chứ?”

Stern chau mày. Anh ta đã nhìn ra vấn đề. Hầu hết các bức ảnh đều

được xác định niên đại từ các di vật của con người trên ảnh – một tòa nhà,
một chiếc xe, hay quần áo, hay phế tích. Nhưng một hoang mạc ở New
Mexico hầu như chẳng hề thay đổi diện mạo trong suốt hàng nghìn, thậm chí
hàng trăm nghìn năm.

Gordon mỉm cười. “Chúng tôi đã đặt dọc chiếc camera, dùng thấu kính

mắt cá lồi và có góc rộng, và chụp ảnh bầu trời vào buổi tối.”

“À.”

“Dĩ nhiên là không phải lúc nào nó cũng hoạt động – phải là đêm, và

trời phải quang không một bóng mây – nhưng nếu có đủ các hành tinh trong
bức ảnh của mình, anh có thể xác định bầu trời khá chính xác. Tới cả năm,
ngày, và giờ. Và đó là cách chúng tôi bắt đầu với việc phát triển công nghệ
định vị hiện tại của chúng tôi đây.”

“Thế là cả dự án đã thay đổi…”

“Phải. Chúng tôi dĩ nhiên là biết mình có được cái gì. Chúng tôi không

còn làm việc chuyển dịch đồ vật nữa – chẳng có việc gì phải cố làm thế nữa.
Chúng tôi bắt đầu chuyển dịch giữa các vũ trụ với nhau.”

“Và các anh bắt đầu dịch chuyển con người từ khi nào?”

“Không quá nhanh như thế.”

Gordon dẫn anh ta đi quanh một bức tường toàn những thiết bị điện, rồi

vào một khu khác của phòng thí nghiệm. Và ở đó, Stern thấy những tấm
nhựa khổng lồ chứa đầy nước đang được treo lên, như những chiếc giường
nước cứ dựng đứng. Và ở chính giữa, một chiếc lồng máy với kích cỡ lớn,
chưa được tinh chỉnh như những chiếc anh ta đã thấy ở phòng dịch chuyển,
nhưng rõ ràng là có cùng một công nghệ.

“Đây là cỗ máy thực sự đầu tiên của chúng tôi,” giọng Gordon đầy tự

hào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.