DÒNG THỜI GIAN - Trang 508

“Gì? Dĩ nhiên rồi, theo ý cô thôi.” Arnaut đi về phía cô ta, và cô ta thì

thầm vào tai ông ta. Ông ta ngẫm nghĩ, lắc đầu. Cô ta thì thầm lần nữa, quả
quyết hơn.

Sau một lát, ông ta nói, “Gi? Làm thế thì được gì?”

Thêm nhiều tiếng thì thầm. Chris chẳng nghe được gì hết.

Arnaut nói, “Phu nhân, ta đã quyết định rồi.”

Lại thêm nhiều tiếng thì thầm nữa.

Cuối cùng, vừa lắc đầu, Arnaut vừa tiến về phía họ. “Phu nhân đây tìm

kiếm con đường an toàn từ chỗ ta tới Bordeaux. Cô ấy nói rằng cô ấy biết
mấy người, và rằng các ngươi là những người trung thực.” Ông ta ngừng lại.
“Cô ấy nói rằng ta nên thả các ngươi ra.”

Claire nói, “Chỉ khi ngài muốn làm thế, thưa ngài. Vì tất cả mọi người

đều biết rằng những người Anh đều chém giết vô tội vạ, trong khi người
Pháp lại không thế. Người Pháp thể hiện lòng nhân từ được bắt nguồn từ sự
thông minh và nòi giống tốt đẹp.”

“Thật đúng thế,” ông ta nói. “Đúng là người Pháp chúng ta đều là

những người văn minh. Và nếu hai người này không biết gì về đạo hữu
Marcel và lối đi bí mật, thì ta cũng chẳng có việc gì cho họ nữa. Và như ta
nói đây, cho họ ngựa và đồ ăn rồi cho họ đi. Ta rất vui nếu được Học giả
Edwardus của mọi người yêu mến, nên hãy chuyển lời vấn an tới ông ấy, và
cầu Chúa sẽ giúp mọi người thượng lộ bình an gặp lại ông ấy. Thế nên hãy
đi đi.”

Phu nhân Claire cúi đầu.

Chris và Kate cúi đầu.

Hiệp sĩ đẹp trai cắt dây trói cho Chris và dẫn họ ra ngoài. Chris và Kate

bất ngờ trước tình thế đảo ngược này đến nỗi chẳng nói được gì khi quay lại
phía dòng sông. Chris thấy run hết cả người còn đầu thì choáng váng. Kate
cứ xoa mặt, như đang cố tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.