DÒNG THỜI GIAN - Trang 527

đỗi yên lặng. Một hay hai lần, cô nghĩ mình đã nghe thấy tiếng ngựa hí,
nhưng cũng không chắc lắm.

Có lẽ chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi.

Cô thúc ngựa về phía trước, về phía nhà nguyện xanh, về nơi mà trên

bản đồ của cô, được gọi là la chapelle verte morte. Nhà nguyện của cái chết
xanh.

*

*

Trong bóng tối của khu rừng, cô thấy có dáng người mệt mỏi tựa vào một
thân cây đổ. Đó là một ông lão già cỗi, đội mũ và mang một cái rìu đốn củi.
Khi cô phóng lại gần, ông ta nói, “Tôi van ngài, quý ngài tốt bụng, tôi van
ngài.” Giọng ông ta yếu ớt, khàn đục. “Cho tôi thứ vụn vặt gì đó ăn được, vì
tôi rất nghèo và chẳng có gì ăn hết.”

Kate không nghĩ là cô có đồ ăn gì, nhưng rồi cô nhớ lại rằng vị hiệp sĩ

đã cho họ một ít, buộc sau yên ngựa. Cô với ra đằng sau, thấy một mẩu bánh
mì và một miếng thịt bò khô. Trông chẳng ngon miệng chút nào, đặc biệt là
khi nó đầy mùi mồ hôi ngựa. Cô đưa nó về phía ông ta.

Người đàn ông háo hức rướn người về phía trước, đưa bàn tay xương

xẩu ra nhận thức ăn – nhưng ông ta lại nắm chặt lấy cánh tay đang đưa ra
của cô với sức mạnh đáng kinh ngạc, và thật nhanh, cố lôi cô xuống khỏi
yên ngựa. Ông ta cười khanh khách thích thú, một âm thanh thật độc ác;
trong khi vật lộn với cô, chiếc mũ của ông ta tuột ra, và cô thấy ông ta trẻ
hơn mình nghĩ nhiều. Giờ, ba người đàn ông khác phóng ra khỏi bóng tối từ
cả hai bên đường, và cô nhận ra rằng chúng là những godin, bọn thảo khấu.
Kate vẫn đang ở trên yên, nhưng rõ ràng là chẳng được mấy nỗi nữa. Cô
thúc vào con ngựa của mình, nhưng nó đã mệt và chẳng chịu phản ứng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.