DÒNG THỜI GIAN - Trang 532

Cuối cùng cô cũng đến được ngay bên dưới thác, nước đổ xuống đầu cô với
một lực thật khủng khiếp. Cô không thở nổi. Cô lại phải lặn xuống, bơi về
phía trước, và nổi lên sau vài mét xuôi xuống hạ lưu. Nước trong xoáy đã
lặng hơn, nhưng vẫn còn lạnh giá.

Cô trèo lên và ngồi lên một tảng đá. Cô thấy dòng nước xoáy đã gột

sạch bùn trên quần áo, trên người mình. Cô thấy khá sảng khoái – và sung
sướng vì vẫn còn sống.

Vừa lấy hơi, cô vừa nhìn ra xung quanh.

Cô đang ở dưới một thung lũng nhỏ và hẹp, ráng chiều mờ sương trên

thác. Thung lũng sum sê cây lá và ướt đẫm nước, cỏ ướt, cây và đá tảng phủ
đầy rêu. Ngay phía trước, có một con đường đá dẫn tới một nhà nguyện.

Nhà nguyện cững ướt luôn, lớp bề mặt của nó bị bao phủ bởi một dạng

nấm mốc trơn nhẫy, kéo dọc theo những bức tường và chảy xuống từ mái.
Mốc có màu xanh lá cây rực rỡ.

Nhà nguyện xanh.

Cô cũng thấy những bộ giáp hỏng bị chất đống bên cạnh cửa vào nhà

nguyện, những tấm chắn ngực cũ kỹ gỉ sét dưới ánh nắng nhạt nhòa và
những chiếc mũ trụ bị móp méo nằm lăn lóc; gươm và rìu cũng bị ném khắp
nơi.

Kate tìm Chris nhưng không thấy anh đâu. Rõ ràng là anh đã không rơi

xuống tận đây như cô. Có lẽ giờ này anh đang tìm đường xuống bằng một
lối đi khác. Cô nghĩ mình sẽ đợi anh; lúc nãy cô đã rất vui khi thấy anh, và
giờ cô thấy nhớ anh. Nhưng cô không thấy anh đâu hết. Và trừ tiếng thác
nước, trong thung lũng bé nhỏ ấy, cô chẳng nghe thấy một âm thanh nào hết,
cả tiếng chim cũng không. Lặng lẽ đến đáng sợ.

Nhưng cô lại không có cảm giác là đang ở một mình. Cô có cảm giác

rất rõ rằng có ai đó nữa cũng đang ở đây – ai đó trong thung lũng này.

Và rồi cô nghe thấy một tiếng gầm từ trong nhà nguyện: một âm thanh

khản đặc như tiếng thú dữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.