DÒNG THỜI GIAN - Trang 542

06:40:22

“Ngài André, tôi mong ngài đi đường này,” Guy de Malegant nhũn nhặn cúi
đầu và vẫy tay.

Marek cố giấu sự ngạc nhiên. Khi phóng ngựa vào La Roque, anh đã

hoàn toàn tin tưởng rằng Guy và người của hắn sẽ giết anh ngay lập tức.
Thay vào đó, họ lại đối xử với anh đầy vẻ kính trọng, gần như đối với một vị
khách danh dự vậy. Vào sâu trong thành, trong cái sân sâu nhất, anh thấy đại
sảnh, giờ đã được thắp đèn sáng trưng.

Malegant dẫn anh đi qua sảnh lớn rồi vào một ngôi nhà bằng đá kỳ cục

ở bên tay phải. Tòa nhà này có cửa sổ không chỉ được gắn cửa chớp gỗ mà
còn có cả kính làm bằng bong bóng lợn trong suốt nữa. Nến được đặt trên
các ô cửa sổ, nhưng chúng lại ở phía ngoài, thay vì ở trong phòng.

Anh đã biết tại sao từ trước cả khi bước vào tòa nhà nơi chỉ có một căn

phòng đơn cỡ lớn. Dựa vào bức tường là những bao vải màu xám tiết diện
cỡ nắm đấm được chất cao ngất trên những cái giá gỗ dựng trên nền nhà.
Trong góc nhà, những quả đạn sắt được xếp thành những chồng kim tự tháp
đen xì. Căn phòng có một mùi rất đặc trưng – mùi chua và hắc – và Marek
biết đích xác mình đang ở đâu.

Kho vũ khí.

Malegant nói, “Được rồi, thưa Học giả, chúng tôi đã tìm được một trợ

lý giúp ngài rồi đây.”

“Rất cảm ơn anh vì điều đó.” Ở chính giữa phòng, Giáo sư Edward

Johnston đang ngồi khoanh chân trên nền nhà. Hai chiếc chậu bằng đá đựng
hỗn hợp bột được đặt sang một bên. Ông đặt chiếc chậu thứ ba giữa hai đùi,
và một cái cối đá, ông đang xay một thứ bột xám bằng những động tác thật
đều, thật tròn. Johnston không hề dừng lại khi thấy Marek. Ông cũng chẳng
có vẻ gì là ngạc nhiên hết.

“Chào André,” ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.