DÒNG THỜI GIAN - Trang 543

“Chào Giáo sư.”

Vẫn tiếp tục xay. “Em ổn chứ?”

“Vâng, em ổn ạ. Chân hơi đau một chút.” Thực tế là chân Marek đang

nhói lên, nhưng vết thương khá sạch; nước sông đã rửa sạch nó, và anh nghĩ
rằng nó sẽ lành trong vài ngày tới thôi.

Giáo sư tiếp tục xay, thật bền bỉ, không ngừng nghỉ. “Thế là tốt,

André,” ông vẫn nói bằng giọng thật điềm tĩnh. “Những người khác đâu?”

“Chris thì em không biết,” Marek nói. Anh đang nghĩ lại cảnh Chris

ngập trong máu. “Nhưng Kate thì vẫn ổn, và cô ấy đang đi tìm…”

“Được rồi,” Giáo sư nói nhỏ, mắt đảo về phía Guy. Đổi chủ đề, ông lại

quay về với cái chậu. “Em biết thầy đang làm gì chứ?”

“Đang trộn ạ,” Marek nói. “Cái chất đó có ổn không thầy?”

“Không tệ, xét theo mọi mặt. Là than từ gỗ cây liễu, lý tưởng đấy. Lưu

huỳnh khá tinh, và ni tơ nguồn gốc hữu cơ.”

“Phân chim?”

“Đúng thế.”

“Thế là cũng đúng ý thầy rồi,” Marek nói. Một trong những điều đầu

tiên Marek học là kỹ thuật chế tạo thuốc súng, một chất lần đầu được sử
dụng rộng rãi tại châu Âu vào thế kỷ mười bốn. Thuốc súng là một trong
những phát minh vào loại giống như cối xay nước và ô tô, những thứ không
thể được xác định là thuộc về ai hay nơi nào. Công thức nguyên thủy – một
phần than, một phần lưu huỳnh, sáu phần kali nitrat – bắt nguồn từ Trung
Hoa. Nhưng việc nó đến được châu Âu bằng cách nào thì vẫn đang là một
vấn đề gây tranh cãi, và ứng dụng của thuốc súng lúc mới được đưa vào sử
dụng chủ yếu là làm chất dẫn cháy hơn là chất gây nổ. Thuốc súng lúc đầu
được nạp vào hỏa khí, có nghĩa là “vũ khí tận dụng sức lửa” và cũng chẳng
có cái ý nghĩa hiện đại là những thiết bị điểm hỏa phát nổ như súng trường
và thần công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.