DÒNG THỜI GIAN - Trang 545

“Lửa Hy Lạp sao?”

“Không hẳn,” Johnston nói.

*

*

Trong ráng chiều muộn, lãnh chúa Oliver đi đi lại lại đầy sốt ruột dọc theo
bức tường thành đồ sộ vòng ngoài. Tường ở đây rộng tới hơn năm mét, làm
dãy súng thần công gần đó trông thật nhỏ bé. Guy đang đi với hắn ta, cùng
với tên Robert de Kere mặt sưng sỉa; tất cả đều ngước lên nhìn đầy háo hức
khi Giáo sư tới. “Thế nào? Cuối cùng thì ngài cũng sẵn sàng rồi chứ, Học
giả?”

“Thưa ngài, tôi đã sẵn sàng rồi,” Giáo sư nói, mang hai chiếc chậu lớn

của mình tới, kẹp dưới hai cánh tay. Marek mang chiếc chậu thứ ba, chất bột
mịn đã được trộn với một thứ dầu đặc nồng mùi nhựa cây. Johnston đã dặn
anh không được chạm vào thứ hỗn hợp ấy trong bất cứ trường hợp nào, và
anh cũng chẳng cần phải được nhắc nhở. Nó có một cái mùi hôi cực kỳ khó
ngửi. Anh cũng mang một chiếc bát đựng cát nữa.

“Lửa Hy Lạp? Đấy là Lửa Hy Lạp à?”

“Không, thưa ngài. Còn tuyệt hơn kia. Lửa của Athenaios xứ Naukratis,

được gọi là ‘lửa tự động’.”

“Thật thế không?” Lãnh chúa Oliver nói. Mắt hắn nheo lại. “Cho ta

xem nào.”

Bên kia khẩu thần công là thảo nguyên phía Đông bao la, nơi những

chiếc máy bắn đá đang được xếp thành hàng. Chúng vừa vặn xa khỏi tầm
bắn, cách chừng hai trăm mét. Johnston đặt mấy chiếc chậu xuống đất chỗ
giữa hai khẩu thần công đầu tiên. Khẩu thần công thứ nhất ông nạp bằng
một cái bao lấy từ kho vũ khí ra. Rồi ông đặt một mũi tên thép thật dày cánh
bằng thép vào trong khẩu thần công. “Đây là thuốc súng và tên của ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.