DÒNG THỜI GIAN - Trang 547

mắt đứng nhìn chiếc máy bắn đá cháy rụi trước mặt mình. Trong giây lát, nó
đã chỉ còn là một đống gỗ khét lẹt.

“Thề có Chúa, Edward và Thánh George,” Oliver nói.

Johnston hơi cúi người, mỉm cười.

“Ngài bắn được xa gấp đôi và có mũi tên có khả năng tự bốc cháy – sao

làm được vậy?”

“Thuốc súng được nghiền nhuyễn nên nổ dữ dội hơn. Mũi tên được tẩm

dầu, lưu huỳnh và vôi sống, trộn đều với xơ cây gai. Cứ chạm vào nước là sẽ
bắt lửa ngay – ở đây là do cỏ ướt. Đó là lý do tại sao tôi lại có một chậu cát,
để tránh dù chỉ chút xíu hỗn hợp dính vào tay và bắt lửa do độ ẩm trên tay
tôi. Đó là loại vũ khí tinh tế nhất, thưa ngài, và sử dụng nó cũng cần phải rất
tinh tế.”

Ông quay sang chỗ cái chậu thứ ba đang ở gần Marek.

“Giờ, thưa ngài,” Johnston nói, nhặt một cái que gỗ lên, “tôi mong ngài

hãy quan sát thật kỹ những gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.” Ông ấy nhúng cái que
vào chiếc chậu thứ ba, làm đầu que ngập dầu, mùi hỗn hợp thật khủng khiếp.
Ông giơ cái que lên. “Như ngài thấy, chẳng có thay đổi gì hết. Và cũng sẽ
chẳng có thay đổi gì trong hàng tiếng, hàng ngày, cho tới khi…” Bằng động
tác điệu nghệ như của một nhà ảo thuật, ông đổ một cốc nước nhỏ lên cái
que.

Cái que kêu xèo một tiếng, bắt đầu bốc khói, và rồi bùng lên trong tay

Giáo sư. Ngọn lửa có màu cam nóng rực.

“A,” Oliver nói, thở hắt ra đầy sảng khoái. “Ta phải có một lượng lớn

thứ này. Ngài cần bao nhiêu người để nghiền và làm chất đó?”

“Thưa ngài, hai mươi hoặc hơn. Năm mươi được thì tốt.”

“Ngài sẽ có năm mươi người, hoặc nhiều hơn nếu muốn,” Oliver nói,

xoa xoa tay. “Ngài làm nhanh đến độ nào?”

“Công đoạn chuẩn bị không mất quá lâu đâu, thưa ngài,” Johnston nói,

“nhưng không thể làm một cách nóng vội được, vì đó là một công việc rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.