DÒNG THỜI GIAN - Trang 546

Xoay sang chỗ khẩu thần công thứ hai, ông cẩn thận trút chất bột được

nghiền mịn của mình vào trong một cái bao, rồi nhét vào trong nòng khẩu
thần công. Ông nói, “André, đưa cát đây nào.” Marek đi ra trước và đặt bát
đựng cát xuống dưới chân Giáo sư.

“Cát để làm gì thế?” Oliver hỏi.

“Để đề phòng, thưa ngài, tránh hỏng hóc.” Johnston nhặt mũi tên thứ

hai lên, cầm nó một cách thật cẩn thận, chỉ cầm ở mỗi đầu và nhẹ nhàng đặt
nó vào trong khẩu thần công. Đầu mũi tên có rãnh, những cái rãnh được trát
đầy một chất dính dính có mùi cay xè.

“Đây là thuốc súng cùng với mũi tên của tôi.”

Người điều khiển thần công trao cho Giáo sư một thanh gỗ mỏng, một

đầu đỏ rực. Johnston chạm vào khẩu thần công đầu tiên.

Một vụ nổ nhỏ: một chùm khói đen, và mũi tên bay về phía cánh đồng,

hạ xuống cách chiếc máy bắn đá gần nhất chừng một trăm mét.

“Giờ đến thuốc súng và tên của tôi.”

Giáo sư chạm vào khẩu thần công thứ hai.

Có một tiếng nổ lớn và một luồng khói đen kịt, mũi tên bay ra chỗ cái

máy bắn đá, cách chừng ba mét. Nó rơi xuống đám cỏ.

Oliver khịt mũi. “Thế là tất cả đấy à. Ngài không phiền nếu ta…”

Ngay khi đó, mũi tên làm bùng lên một quầng lửa, bắn những đốm lửa

tròn ra khắp mọi hướng. Chiếc máy bắn đá bắt lửa ngay lập tức, và những
người làm trên cánh đồng vội chạy về trước, mang những túi nước của ngựa
ra dập lửa.

“Ta thấy rồi…” Lãnh chúa Oliver nói.

Nhưng nước dường như càng làm lửa lan rộng hơn, không hề dập được

nó. Cứ sau mỗi lần nước dội vào, lửa lại càng bùng lên cao hơn. Những
người đàn ông giật lùi lại, chẳng biết phải làm gì. Cuối cùng, họ đành trơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.