DÒNG THỜI GIAN - Trang 569

Đàn dơi tiếp tục xuất hiện trong vài phút và rồi không gian lại im lặng,

chỉ còn tiếng đuốc cháy tanh tách.

Họ lướt về phía trước, xuôi theo dòng sông tối đen.

*

*

Ngọn đuốc của cô chập chờn, rồi tàn dần. Cô nhanh chóng châm một trong
những ngọn đuốc Chris mang theo từ nhà nguyện. Anh đã mang theo bốn
ngọn đuốc, và giờ họ còn lại ba. Liệu ba ngọn có đủ giúp họ lên được trên
mặt đất không? Họ sẽ làm gì nếu ngọn đuốc cuối cùng tắt mà họ vẫn còn xa
– có lẽ là tới hàng dặm nữa? Liệu họ có mất hàng ngày trời mò mẫm bò
trong bóng tối, dò dẫm tìm đường hay không? Liệu họ có thể ra được không,
hay họ sẽ chết ở đây, trong bóng tối.

“Thôi đi,” Chris nói

“Thôi cái gì?”

“Nghĩ về việc đó,” Chris nói.

“Nghĩ về cái gì?”

Chris mỉm cười với cô. “Chúng ta đang rất ổn. Chúng ta sẽ làm được

thôi.”

Cô chẳng hỏi là tại sao anh lại biết. Nhưng cô thấy vui khi nghe những

lời anh nói, dù đó chỉ là những lời bâng quơ.

Ho đang đi qua một đoạn hầm ngoằn ngoèo, rất thấp, nhưng, giờ hang

đã mở ra một khoảng không lớn, một cái hang mở rộng vào bên trong, với
nhũ đá rủ xuống từ trên trần, ở vài nơi còn chạm cả xuống đất, và thậm chí
nhúng cả xuống nước. Khắp mọi nơi ánh sáng chập choạng của ngọn đuốc
cứ chìm vào bóng tối. Tuy thế cô vẫn nhìn thấy một lối đi dọc theo bờ sông.
Rõ ràng có một lối đi chạy dọc theo toàn bộ chiều dài hang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.