DÒNG THỜI GIAN - Trang 570

Sông hẹp dần lại, và chảy mạnh hơn, uốn mình qua nhũ đá. Nó làm cô

nhớ tới đầm lầy ở Louisiana, trừ việc nó hoàn toàn nằm dưới lòng đất. Gì thì
gì, họ cũng đang tiến lên một cách khá thuận lợi; cô bắt đầu thấy tự tin hơn.
Với tốc độ này, họ thậm chí còn có thể đi được mười dặm trong vài phút. Họ
có thể hoàn thành trước cái hạn chót hai giờ kia. Thực tế, họ có thể dễ dàng
làm được thế.

Tai nạn xảy ra quá nhanh, cô gần như không nhận ra rằng nó đã xảy ra.

Chris nói “Kate!”, và đúng lúc cô quay lại thì một cái nhũ đá sượt qua tai,
đầu cô đập mạnh vào tảng đá, cây đuốc cũng đập vào theo – đầu mảnh vải
đang cháy rực tuột khỏi thanh gỗ, và thật chậm đến đáng sợ, cô nhìn nó rơi
xuống mặt nước, hòa cùng hình ảnh phản chiếu của nó. Nó chập chờn, rít
lên rồi phụt tắt.

Họ ở trong bóng tối đen kịt.

Cô thở hắt ra.

Cô chưa bao giờ phải ở trong bóng tối như thế. Chẳng có chút ánh sáng

nào hết. Cô nghe tiếng nước nhỏ giọt, cảm nhận luồng gió lành lạnh, sự
mênh mông của không gian xung quanh. Chiếc thuyền vẫn đang trôi; họ
thỉnh thoảng lại bị đập vào các nhũ đá. Cô nghe thấy một tiếng gầm gừ,
chiếc thuyền rung điên đảo, và nghe thấy một tiếng tõm lớn từ phía đuôi
thuyền.

“Chris?”

Cô cố chống lại sự hoảng loạn.

“Chris?” cô nói. “Chris, chúng ta làm gì bây giờ?”

Giọng cô vang vọng trong hang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.