DÒNG THỜI GIAN - Trang 607

“Vâng vâng…”

“Và thầy nghĩ là Oliver giữ nó,” Giáo sư nói. “Hắn đã tự tay khóa thầy

lại. Thầy nghĩ là hắn giữ chìa khóa.”

“Oliver?”

Ở góc phòng, Oliver vẫn đang đánh nhau, dù hắn giờ đã thất thế rõ.

Arnaut là một kiếm sĩ giỏi hơn, còn Oliver đã say và đang mệt lử. Cười đầy
hiểm độc, Arnaut dồn Oliver dần ra phía cái hố với những đòn tấn công nhịp
nhàng. Thế là Oliver, thở hồng hộc và mồ hôi chảy ròng ròng, tựa vào song
sắt, quá mệt không thể đánh tiếp được nữa.

Arnaut từ tốn chĩa mũi kiếm vào cổ Oliver. “Nhân từ,” Oliver nói, thở

hổn hển. “Tôi cầu xin lòng nhân từ.” Nhưng rõ ràng là hắn cũng chẳng
mong chờ gì điều đó. Arnaut chầm chậm ấn thanh kiếm mạnh hơn. Oliver
bật ho.

“Thưa ngài Arnaut,” Marek nói, tiến lên phía trước. “Chúng tôi cần

chìa khóa mở lồng.”

“Gì? Chìa khóa nào? Lồng nào?”

Thở hổn hển, Oliver cười, “Ta biết nó đang ở đâu.”

Arnaut đâm gươm sâu hơn. “Nói ngay.”

Oliver lắc đầu. “Không bao giờ.”

“Nếu ngươi nói cho chúng ta,” Arnaut nói, “ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

Nghe thế, Oliver quắc mắt nhìn lên. “Thật chứ?”

“Ta không phải thằng người Anh có thói phản bội, hai mặt,” Arnaut

nói. “Đưa chúng ta chìa khóa, và ta thề với tư cách là một quý tộc Pháp thực
thụ là ta sẽ không giết ngươi.”

Thở hồng hộc, Oliver nhìn Arnaut trân trân vài giây. Cuối cùng hắn

đứng lên lại và nói, “Được rồi.” Hắn ném kiếm đi, lần tay vào dưới lớp áo,
lấy ra một chiếc chìa khóa bằng sắt nặng trịch. Marek cầm lấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.