ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 15

chợt mở mắt nhìn tôi trừng trừng bằng ánh mắt vằn đỏ những tơ máu khiến
tôi nhảy dựng lên lùi lại mấy bước, va cả vào tùđựng đồ đằng sau.

Khi tôi hoàn hồn nhìn lại thì lại không thấy ông mở mắt nữa, bố tôi

vẫn đang ngủ. Tôi vuốt nhẹ lên ngực mình tự nhủ, có lẽ mình vừamệt quá
mà sinh ảo giác mất rồi. Ngày thứ 2 sau đêm cấp cứu, bố tôi có dấu hiệu
bình tĩnh hơn, không gào thét như đêm trước cũng không tỏ vẻ muốn làm
đau mình nữa nên bác sỹ không trói tay ông lại.

Tuy không giãy dụa và tự cào cấu mình nhưng bố tôi lại luôn nhìn

trừng trừng vào chúng tôi mà thì thầm "Nó ở dưới da tôi..."

"Nó" là cái gì?Tôi hỏi

"Cái gì ở dưới da bố cơ ạ?"Bố tôi trợn mắt nhìn tôi, xa lạ như thể

không phải người bố tôi ở bên cạnh 19 năm, trầm giọng

"Nó. Nó đang ăn tôi!" Bố tôi cũng chưa bao giờ xưng "tôi" với tôi hết,

chưa bao giờ.

Tôi thấy gai gai sống lưng, lui lại một bước nhìn bô như một người

hoàn toàn xa lạ. Ông điên rồi ư? Thật sự điên rồi ư?

Cuối ngày thứ 2, sau khi mẹ tôi trông bố cả ngày thì tối tôi vào trông

thay bà một lúc để đêm anh tôi vào trông. Bố tôi đang ngồi trên giường, an
tĩnh nhìn ra cửa sổ bằng đôi mắt trống rỗng.

Tôi níu tay mẹ hỏi "Bố sao rồi mẹ?"

"Chẳng nói gì cũng chẳng gào thét nữa, chì thỉnh thoảng lẩm bầm "Nó

đang ăn tôi..." tôi rõ ràng thấy mẹ tôi rùng mình, sau đó mẹ bám tay tôi
nước mắt chảy dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.