ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 27

Trên người ông vẫn là những cái lỗ tròn như bị con gì đó đục thủng,

ông chỉ im lặng đứng nơi cuối giường nhìn tôi.

Sau đó ông lấy tay chỉ vào mẹ tôi, lắc đẩu, người lúc này đang ngồi

trước gương chải đầu.

Quái lạ, sao mẹ tôi lại ngồi trước gương chải đầu.

"Mẹ ơi..." tôi yếu ớt gọi.

"Mẹ" đang ngồi trước gương ở bàn trang điểm chải đầu, thấy tôi gọi

thì quay ra nhìn tôi nhoẻn miệng cười.

Kinh hoàng nhất là lúc này không phải mẹ tôi mà là một khuôn mặt

phân huỷ một nửa, đầy dòi bọ bò lúc nhúc quanh hốc mắt, quanh miệng...

"Aaaaa..." tôi gào lên rồi bật dậy.

Mơ, chỉ là mơ.

Tôi vừa thở phào nhận ra mình vừa mơ thì cũng là lúc tôi nhận ra

Thực sự mẹ tôi đang ngồi trước gương bàn trang trang điểm chải đầu,vào
ngay lúc này, khoảng 3h đêm.

Nhớ lại khuôn mặt trong mơ kia, tôi muốn hét nhưng lại lắp bắp không

thể há miệng, chỉ sợ lúc này tôi hét lên hoặc gọi người đó, khuôn mặt quay
ra cũng là khuôn mặt đầy dòi bọ đang phân huỷ kia.

"Tóc mẹ rụng nhiều quá..." mẹ không quay ra nhìn tôi, chỉ vừa chải

đầu vừa nói

"Trước đây tóc của mẹ rất đẹp!"

"V...v...vâng..." tôi nuốt nước bọt khó khăn trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.