ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 36

mạnh..."

"Chú cũng không rõ lý do vì sao nữa, tự dưng dì cháu đột tử. Mà thôi,

cháu nói với mẹ cháu giúp chú đi, bà ấy vừa mất chồng lại mất cả em gái,
chú sợ bà ấy không trụ nổi!"

Trái với dự đoán của tôi, cũng như sự lo sợ của mọi người. Khi tôi

thông báo với mẹ rằng dì út qua đời, mẹ tôi chỉ hơi tái mặt đi một chút, sau
đó bình tĩnh"Đưa mẹ qua đó..."

Tôi có chút sợ hãi mẹ tôi bây giờ, cũng lo lắng cho bà. Tôi nghi mẹ có

dấu hiệu trầm cảm sau cái chết của bố tôi, với lại nếu thể hiện đau khổ ra
ngoài còn đỡ, cứ dồn nén nỗi đau trong lòng thực sự không ổn. Tôi chở mẹ
tôi qua nhà dì, mẹ chỉ ngồi sau xe im lặng.

"Có muốn khóc thì mẹ khóc đi, cứ im lặng như thế này con sợ lắm..."

tôi nói với bà.

Mẹ tôi không nói gì, sau cùng nói "Tóc mẹ dạo này rụng nhiều quá

Vân ạ..."

Chả hiểu sao tôi lại nhớ tới gần đây bà hay ngồi trước gương chải tóc

dù là nửa đêm.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"4h liệm rồi. Chị với cháu vào nhìn mặt Sinh lần cuối đi!"

Chú Tài, chồng của dì là một người khá bình tĩnh nhưng lúc này sắc

mặt cũng trắng bệch, đôi mắ tsưng đỏ có vẻ như đã khóc rất nhiều. Chú
thoáng ngạc nhiên nhìn mẹ tôi, nãy giờ bà vẫn bình tĩnh không biểu lộ cảm
xúc ra ngoài. Thường thì trường hợp này mẹ tôi hay khóc lóc vật vã, như
thế mới giống với tính cách của bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.