ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 38

Chú Tài có vẻ hoảng hốt nhìn bà chị vợ "khác lạ", lắp bắp.Lúc này tôi

mới nhìn rõ khuôn mặt của dì tôi. Vừa nhìn xong tôi liền thối lui 2 bước,
lảo đào suýt ngã.

Mắt dì mở trừng trừng, miệng há to như thể vô cùng sợ hãi.Nhìn

khuôn mặt trước khi chết của dì, ai cũng có thể đoán dì đã sợ hãi cùng cực
đến nỗi lên cơn đau tim mà chết.Dì chết lúc chồng đi làm, con đi học, dì
đang ở nhà một mình. Vậy thì điều gì đã khiên dì tôi sợ hãi đến thế? Tôi tự
hỏi đi hỏi lại trong lòng rất nhiều lần. Mẹ tôi thử vuốt mắt cho dì nhưng đôi
mắt không nhắm lại.

Sau đó bà lạnh nhạt quay sang nhìn tôi ra lệnh "Vân, lại đây vuốt mắt

cho dì!"

Tôi tự chỉ vào mặt mình hỏi lại "Con...con ư?"

"Lúc còn sông dì thương yêu con như con ruột, mọi người thử đều

không được, con thử xem, biết đâu..."

"Phải phải, hai đứa nhà chú lẫn chú thử cô ấy đều không chịu nhắm

mắt!" Chú Tài đau khổ nói.

Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái. Dù là dì tôi, là người thân nhưng

dẫu sao dì tôi đã chết, sờ vào xác một người đã chết với một đứa yếu bóng
vía như tôi quả thực là làm khó.Nhưng không làm thì không được, mọi
người đang nhìn tôi, nếu không thử sẽ mang tội danh vô tình. Tôi cố bước
thật chậm đến bên giường, cúi người xuống ngập ngừng.

Mẹ tôi giục "Làm đi..."

Tôi nhìn vào khuôn mặt sợ hãi đến cùng cực của dì tôi, cố nén nước

mắt chảy xuống. Một người mấy hôm trước còn sống sờ sờ, hôm nay đã
nằm đây lạnh giá, đời người ai biết trước ngày mai thế nào, phải không?
Quan sát gần hơn, tôi mới nhận ra trên má của dì có những vết lằn đỏ tựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.