ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 37

"Dì cháu chết như thế nào? Sao lại chết?" Đây là vấn đề tôi quan tâm.

"12h trưa chú chạy qua nhà lấy tập tài liệu bị bỏ quên thì thấy dì cháu

đã chết trên hành lang cửa phòng ngủ. Pháp y của bên bệnh viện có rẽ qua
khám nghiệm theo nguyên tắc, họ kết luận dì cháu bị nhồi máu cơ tim!"

"Vô lý, dì cháu đâu có tiền sử bệnh tim!"Mặt chú Tài lộ vẻ khó xử

không biết nên nói thế nào.

"Thôi, hai mẹ con vào nhìn mặt cô ấy đi!"

Chú Tài ấp úng nói "Sau đó cháu sẽ hiểu..."

Câu sau chú nói có vẻ nhỏ dần đi. Xác dì tôi được đặt trên giường,

xung quanh là một số họ hàng thân thích, dưới đất là hai đứa con gái của dì
đang gục đầu không dám khóc lớn. Tục lệ của người Việt Nam là không
được gào khóc khi chưa phát tang không linh hồn người chết sẽ khó siêu
thoát.

Mẹ tôi đi đằng trước, vào phòng liền tiến tới bên giường, bình tĩnh giở

khăn trắng đang đậy trên mặt tử thi ra. Hành động dứt khoát, không run tay,
không kích động, thậm chí khuôn mặt còn chẳng mảy may biểu lộ đau
buồn hay thương xót khiến những người trong phòng chứng kiến được một
phen rùng mình sợ hãi.

"Mẹ..." tôi gọi nhỏ.

Bà hành động như thể không phải mẹ tôi, như thể một người xa lạ.

"Cô ấy không nhắm mắt à, sao không ai vuốt mắt cho cô ấy?" Mẹ tôi

liếc nhìn mọi người hỏi.

"Việc này...việc này...chúng em đã thử nhưng mắt cô ấy không nhắm

lại được!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.