ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 56

Tôi mơ thấy mình bị nhốt trong một căn phòng kín, tay chân bị trói

chặt, trước mặt là hai cô gái trẻ.

Một là Dịu.

Một là Tươi.

"Mày tưởng mày có thể thoát được ư?"

Tiếng nói lúc xa lúc gần, âm âm vang lên bên tai tôi "Tao phải khiến

gia đinh mày, tất cả đều đau đớn mà chết..."nói rồi Dịu và Tươi cười rũ rượi
như/ kẻ điên.

Dịu vẫn mặc chiếc váy đen mà tôi thấy buổi chiều. Còn Tươi vẫn mặc

chiếc váy trắng loang lổ máu.

Dịu lại hét vào tai tôi "Không thoát được. Không thoát được. Không

thoát được..." tiếng nói ngày một to, tôi vừa khóc vừa giãy ụa sau đó tỉnh
lại, nhận ra mình đang ở trên xe trở về Hà Nội.

Lúc này đã khoảng 8h tối.Tôi ngồi hẳn dậy ôm mình co ro. Hà đã

chuyển lên ghế trên vì ngồi dưới cùng tôi bị say xe.

"Bác tài ơi, tăng điều hoà lên giúp cháu với, lạnh quá..."

Không có tiếng đáp lại.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, Hà cũng không nói gì. Họ mệt đến thế sao?

"Hà ơi..." tôi run rẩy gọi tên bạn.

Bạn tôi từ ghế trước loà xoà bộ tóc đen thõng xuống, quay ra nhìn tôi

nhoẻn miệng cười

"Chào Vân..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.