ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 55

Sau đó nó thì thầm"Không phải em nói xấu người đã khuất đâu, nhưng

ông chủ của em đúng là một người xấu xa. ông ấy làm đau Dịu, sau đó còn
đổ tội cho Dịu quyến rũ ông ta nữa. Dịu là bạn em, em biết tính nó cực kỳ
hiền lành, không bao giờ có chuyện Dịu quyến rũ người ta đâu..."

Tôi choáng váng đến ngây người, sau đó hỏi "Em...em nói ông chủ

của em chết rồi ư?"

"Vâng, ông chủ mới chết được 7 ngày. Mà kỳ lạ lắm, ông ấy trước tiên

tự chặt chân mình, sau đó chặt tay, nghe nói...nghe nói..." con bé nhỏ giọng
ấp úng

"Còn tự cắt cả "cái ấy" rồi ăn luôn chị ạ..." nói đoạn con bé rùng mình.

Tôi và Hà sợ đến mức suýt hét lên. Lặng lẽ rồi khỏi biệt thự của ông

bà Phú.

"Tớ sợ tất cả là lỗi của gia đình tớ...và Dịu là nạn nhân lắm, Hà ạ!"

Trên xe trở về Hà Nội, tôi bật khóc nói với Hà.

Hà cũng im lặng. Có lẽ nó cũng đang có suy nghĩ giống tôi.Hà từng

sang chơi nhà tôi, gặp Dịu vài lần.

Nó từng nói đùa "Con bé giúp việc nhà Vân xinh xắn mà như bị tự kỷ

ý nhỉ? Chả nói chả rằng..."

Sau vụ việc đánh ghen vỡ lở, nó lại nói "Đúng là không thể trông mặt

mà bắt hình dong. Thứ con gái mới nứt mắt ranh đã lên giường với người ta
hòng đổi đời rồi..."

Nhưng bây giờ...nó cũng chẳng biết an ủi tôi thế nào.

Một chuyến đi công cốc, chưa kể còn mang theo những suy nghĩ tội

lỗi reo rắc vào trong lòng. Trên xe trở về Hà Nội, tôi có một giấc mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.