ĐỒNG TRINH NGẢI - Trang 83

Tôi có chút suy nghĩ rồi gật đầu. Nó bước tới chậm rãi lật thảm, còn

tôi thì nín thở. Từng lớp bụi bay lởn vởn trong không khí khiến tôi có cảm
giác như sương mù, mà ảo giác về một cô gái mặc váy trắng, trên người
loang lổ những vết máu đang đứng trong góc nhà nhìn tôi khiến tôi nổi da
gà.Nền đất nhà kho hiện ra. Không phải gạch mà là đất.

Trước đây nơi này đã từng bị ai đó đào xuống - chôn thứ gì đó - sau đó

lấp đất lên, phủ tấm thảm lên trên để che mờ dấu vết. Tôi kinh hãi lùi lại,
trong khi Hà vớ chiếc xẻng gần đấy, bình tĩnh

"Tớ nghĩ bí mật nằm dưới lớp đất này, chúng ta đào lên thôi..."

Hơn một tiếng sau...

Tôi và Hà chạy ra khỏi nhà kho nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa khóc.

Chúng tôi đào được một thi thể phân huỷ gần hết. Thông qua di vật còn lại
trên cơ thể cô ta, như chiếc vòng cổ bằng ngọc trai quê mùa, chiếc đồng hồ
hàng nhái tôi từng nhìn thấy cô ta đeo, độ dài cùa tóc, chiều cao...

tôi có thể đoán tới 90% đó là Tươi, cô giúp việc đã ăn cắp tiền rồi mất

tích 3 năm trước. Một người tưởng như mất tích nhưng lại được tìm thấy
xác ở dưới sàn nhà bạn. Bạn có thể tưởng tượng ra điều gì?

"Báo cảnh sát...báo cảnh sát..." Hà lẩm bầm như người điên

Đối với nó, có lẽ đây là ấn tượng kinh hoàng nhất cuộc đời từ trước

đến giờ. Nhưng với tôi, chẳng còn điều gì có thể khiến tôi sợ hãi được nữa.
Sau khi cành sát chụp ảnh và khám nghiệm hiện trường sau đó di dời cái
xác, họ lấy lời khai của tôi. Loại bỏ đi chi tiết giấc mơ về anh trai, tôi chỉ
nói qua loa là mình xuống nhà kho lấy đồ, phát hiện ra sự bất thường của
tấm thảm, chúng tôi đào lên thì thấy xác cô gái dưới sàn nhà...

Tôi mệt mỏi cùng Hà leolên giường ngủ. Nói là ngủ nhưng chúng tôi

vẫn còn ám ảnh về thi thể đó mãi không thể chợp mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.