ĐÔNHA PERFÊCTA - Trang 32

IV

Ông Anh Họ Đến

K

hi Rôxariô đột nhiên bỏ chạy vào nhà, ông cố đạo rửa tội nhìn ra phía

tường bao quanh vườn, và trông thấy đầu bác Licuôcgô và người bạn
đường của bác. Ông ta nói một mình:

- Con người phi thường ấy đến đây rồi.
Ông đứng suy nghĩ một lát, hai tay chắp trước bụng như để giữ vững

chiếc áo thụng, mắt nhìn dán xuống chiếc kính gọng vàng hơi trễ xuống
dưới sống mũi, môi dưới ướt trễ ra, đôi lông mày nửa đen nửa trắng hơi
nhíu lại. Đúng là một ông thánh sống đầy vẻ nhân từ và hiểu biết hơn
người, với những đạo hạnh không hoen ố, tuổi ngoại sáu mươi, thái độ hiền
lành và lịch thiệp, hay khuyên bảo, nhắc nhở mọi người, đàn ông cũng như
đàn bà. Ông là thày dạy tiếng La tinh và tu từ học trong học viện đã nhiều
năm. Do nghề nghiệp cao quý, ông đã tích lũy được một số vốn lớn: trích
dẫn thơ Ôraxiô

*

, và thuộc lòng những lời nói văn hoa mà ông sử dụng một

cách chính xác, đúng chỗ. Không cần phải nói gì thêm về nhân vật này, chỉ
biết rằng khi ông nghe thấy tiếng vó ngựa chạy dài trên đường phố
Côndextablê thì ông sửa lại cái áo thụng, chỉnh lại cái mũ lúc đó chưa được
ngay ngắn lắm trên cái đầu đáng kính, và đi vào nhà, miệng lẩm bẩm:

- Ta vào xem con người phi thường ấy.
Lúc đó, Pêpê đã xuống ngựa, và bà Perfêcta đón anh trong vòng tay trìu

mến, ở ngay cửa ra vào. Nước mắt giàn giụa, bà không nói nên lời, mà chỉ
ấp úng được mấy câu ngắn biểu lộ tình thương yêu chân thành.

- Pêpê... chà, cháu tôi lớn thế này đây! Lại có cả râu nữa.... Cô cứ tưởng

như ngày hôm qua vừa mới ẵm cháu trong lòng... Giờ cháu đã ra vẻ người
lớn rồi, đã là người lớn rồi... Năm tháng trôi nhanh quá... Lạy chúa tôi! Đây
là Rôxariô, con gái cô đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.