ĐỐT ĐỜI - Trang 102

- Bằng "bác". Nhưng mà anh ơi, đừng có tin mấy thằng đó. Nó không

phải là cán bộ quản giáo đâu. Chắc là "cò".

Tuy vậy ông cũng hẹn gặp anh ta ở quán cà phê. Thấy ông già chát,

mặt mày nghiêm chỉnh, nó nói:

- Chú ơi, Thuỳ Vân có gởi cho chú một bức thư. Cán bộ quản giáo đã

duyệt rồi.

Bức thư viết trên giấy học trò, gấp làm tư. Ông cầm bức thư trên tay,

lật qua lật lại. Ông nhìn nét chữ quen thuộc. Anh ta hỏi:

- Chú có viết thư trả lời không?
Ông không có ý định đó vì không biết người đem thư là ai. Ông "bồi

dưỡng" cho anh ta mấy trăm ngàn rồi gọi tính tiền cà phê.

Anh ta lại hỏi:
- Chú có muốn chọn một trại tốt không?
- Trại tốt là sao?
- Là gần nhà, là công việc nhẹ, là dễ được giảm án.
- Nhưng điều kiện như thế nào?
- Chỉ hai chục triệu thôi.
Ông nói:
- Tôi phải bàn lại với ba mẹ Thuỳ Vân rồi sẽ trả lời sau.
- Không được. Phải trả lời ngay bây giờ. Chú gọi điện cho ba mẹ cổ

đi. Ngày mai là khoá sổ rồi, lúc đó có năm chục triệu cũng không chạy
được.

Anh ta thúc hối, đeo bám như một gã cò mồi ở các khu chợ trời. Mẹ

Thuỳ Vân cũng bị đeo bám như thế, sợ quá. Bà hỏi:

- Anh nghĩ sao?
- Có lẽ mình nên hỏi cán bộ quản giáo trực tiếp của Vân.
Đó là một cán bộ nữ, đứng tuổi, ăn nói nhỏ nhẹ.
- Không có chuyện đó đâu. Bà nói. Đừng nghe lời mấy tay cò. Nhà

trường chúng tôi chỉ lập danh sách phạm nhân, còn việc phân bố về trại
giam nào thuộc thẩm quyền Tổng Cục 8 của Bộ Công An.

Mọi người đều hiểu. Từ đó tay cò không còn gọi điện quấy rối nữa.
°

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.