ĐỐT ĐỜI - Trang 105

Vân hỏi:
"Đó là chuyện thật sao?"
"Anh đã từng đi dự liên hoan với cặp đó. Cô gái đã lên hát giữa mọi

người trong bữa tiệc. Cô ta là sinh viên khoa thanh nhạc. Hát hay lắm. Em
có muốn gặp hai người đó không?"

"Cô ấy thật có cá tính. OK. Hôm nào mình mời họ đi ăn tối."
Nhưng buổi ăn tối ấy chưa xảy ra thì Vân đã vô tù. Có lẽ cô không còn

dịp nào để chứng tỏ mình cũng chịu chơi như cô sinh viên trường nhạc nọ.

°
Chín giờ, các phạm nhân được dẫn ra. Họ đi ngược nắng. Mặt trời ở

sau lưng, lấp loá, nhìn không rõ mặt.

Cô ngồi đối diện ba mẹ, ông thì ngồi ngoài cùng. Ông không nói gì

nhưng ông nắm tay cô. Hai bàn tay sạm đen đầy những vết cắt: có vết đã
thành sẹo, có vết vừa khô đi, có chỗ hãy còn sưng đỏ. Vân nói:

- Em cạo mủ chưa quen nên bị dao cắt.
Ông rờ rẫm những vết thương, rồi ông áp môi vào lòng bàn tay cô,

ngạc nhiên khi nghe thấy mùi tanh cá. Cô nói:

- Đó là mùi mủ cao su. Hôm nay đông người quá, tụi em không kịp

tắm rửa.

Người cha cũng cầm bàn tay Vân lên, vuốt ve những thương tích. Rồi

ông khóc. Vân cũng khóc. Cô hốc hác, da sạm đen, tóc khô, quần áo dính
đầy mủ cao su. Ông nhìn xuống chân, thấy cô mang giày vải, vớ cũng bằng
vải, kéo cao lên gần đầu gối. Giày và vớ đều dính đầy bùn đất giống như cô
vừa cắt lúa ở dưới ruộng lên, giống như cô vừa đi bắt cua trong rừng ngập
mặn trở về. Ông hỏi:

- Rừng cao su cũng sình lầy như vậy sao?
- Vì mưa nhiều. Lần sau anh gởi cho em một tấm bạt.
Ông lau nước mắt cho cô bằng mấy ngón tay của mình, nước mắt cứ

nhoè ra, lau hoài không sạch. Mẹ cô nói:

- Đừng khóc nữa. Con hãy cố gắng vượt qua giai đoạn này. Rồi sẽ

quen. Con phải mạnh mẽ lên mới được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.