ĐỐT ĐỜI - Trang 106

Bà nói vậy nhưng mắt bà cũng đỏ hoe. Xung quanh người ta cũng

khóc. Căn phòng chật ních người, đủ mọi thành phần: ma tuý, đua xe, cờ
bạc, trộm cắp…nhưng tất cả điều có chung một niềm đau.

Bốn mươi lăm phút. Hết giờ. Mọi người đứng dậy. Thuỳ Vân hôn lên

má mẹ cô, ôm lấy ba cô và nói: "Con xin lỗi ba." Rồi cô quay sang ông.

Ông bước tới một bước. Ôm cô thật chặt. Trọn vẹn. Vừa khít một

vòng tay. Thân thể cô ấm áp. Hai bàn tay ông ghì lấy lưng cô. Ngực cô áp
sát vào ngực ông, truyền vào trái tim ông một cảm giác êm ái, mềm mại.

Ông hôn lên bờ vai áo tù, ông hôn lên cổ cô, hít lấy mùi mồ hôi trộn

lẫn mùi mủ cao su tanh nồng. Đó là một thứ mùi khác thường, mùi của số
phận nghiệt ngã, mùi của bể khổ, mùi của trầm luân, của nghiệp chướng.

Rồi bỗng nhiên, từ một tiền kiếp xa xăm nào đó, từ một cổ tích nào đó,

ông thấy có đôi môi nóng hổi áp lên môi ông. Gắn chặt vào nhau. Cuống
quýt ngậm lấy nhau. You make me immortal with a kiss. Cái hôn của em đã
khiến anh thành bất tử.

Đó không phải là một cái hôn bình thường. Hai cái miệng đã xa cách

nhiều ngàn năm, giờ bỗng bắt gặp tình cờ giữa hoang mạc, giữa rừng rú,
giữa vực thẳm… nên phải nuốt trọn, không một giây chậm trễ, không một
chút xao lãng, không bỏ phí một tích tắc. Cái hôn dài bằng cả một đời
người. Cái hôn đủ say đắm để xoá nhoà cả thế giới này, làm biến mất mọi
thứ chung quanh: những người đi thăm nuôi, những cán bộ quản giáo…và
cả ba mẹ cô.

Tất cả đều quay lại nhìn. Tất cả đều chứng kiến cái hôn bất tận ấy.

Nhưng chỉ có ông và cô là không nhìn thấy ai cả. Họ cũng không nhìn thấy
chính mình.

Họ bất chấp cái xã hội kỷ cương, lễ giáo. Sáu mươi tuổi và hai mươi

lăm tuổi. Cậu và cháu. Vô tư.

Nhưng đám đông thì sửng sốt.
Cán bộ quản giáo: Bó tay
Người mẹ: A Di Đà Phật!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.