ĐỐT ĐỜI - Trang 107

MƯỜI CHÍN

K

hi những người đi thăm nuôi đã về hết, khi các nữ tù nhân đã được

kiểm tra quà cáp xong và đang mang vác mọi thứ về buồng thì trời cũng
đứng bóng.

Trong buồng giờ ấy chỉ có những tù nhân không được thăm nuôi, họ

ngồi lặng im trên "danh số" (chỗ ngủ) của mình. Họ ngóng nhìn ra cửa, có
người ngồi trong xó, tựa lưng vào vách, có người bật dậy khi thấy những
bạn tù xuất hiện ở cửa buồng với bao quà trên tay, nhưng cũng có người
dửng dưng, trầm lặng, chìm đắm.

Căn buồng càng lúc càng trở nên xôn xao khi những bao quà được

khui ra. Những danh số được lấp đầy người, thức ăn và những vật dụng lỉnh
kỉnh. Tiếng ồn không lớn nhưng rầm rì, vo ve, pha trộn, rối rắm. Rồi từ
trong cái mớ âm thanh lằng nhằng ấy, một giọng lảnh lót bốc lên:

- Đứa nào lục lọi danh số của tao?
Mọi tiếng động tắt phụt. Mọi cử động ngừng lại. Đứng hình.
- Đứa nào?
- Ai mà thèm lục đồ của bà.
- Tao thấy có mấy sợi tóc màu vàng trên chiếu.
Những cặp mắt hướng về phía cô gái tóc vàng. Nhưng căn buồng vẫn

im lặng. Cô gái vẫn ngồi bất động trong xó, gục mặt trên hai đầu gối. Mái
tóc vàng, cháy sém, khô cứng như rơm rạ.

Câu hỏi lại được ném ra giữa đám đông lô nhô.
- Sợi tóc này của ai?
Chị ta hỏi và cầm sợi tóc giữa hai ngón tay, đưa lên cao. Vì không ai

trả lời câu hỏi đó nên chị ta bước tới ngay trước mặt cô gái tóc vàng. Cô gái
ngẩng lên:

- Tóc của em đó. Nhưng em không lấy cái gì của chị cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.