ĐỐT ĐỜI - Trang 108

Thuỳ Vân bước tới mấy bước, đứng chắn giữa hai người bạn tù. Cô

hỏi:

- Chị mất cái gì vậy?
- Hồi sáng tao có để một gói mì dưới gối. Bây giờ biến mất.
Vân nói:
- Chắc bị chuột tha rồi. Tôi mới nhận quà, tôi sẽ tặng chị một ít.
- Nhưng tao không thích cái kiểu lục đồ của người khác.
Chị ta đẩy Thuỳ Vân qua bên, sấn tới một bước.
- Đây không phải là lần đầu đâu nha. Tao cảnh cáo mày.
Ngoài cửa thấp thoáng bóng cán bộ quản giáo.
- Cái gì ồn ào đấy?
Ai đó trả lời:
- Không có gì đâu, thầy.
Căn buồng yên tĩnh trở lại. Những người có quà, lấy đồ ra ăn. Những

người không được thăm nuôi thì nằm nhắm mắt. Vân đem cho cô gái một
gói mì ăn liền nhưng cô ta từ chối.

Vân nói:
- Nhận đi.
- Em ăn cơm tù quen rồi.
- Một chút cơm và mấy cọng rau muống chấm nước muối. Đủ no sao?
Cô gái khóc, đứng dậy, bỏ đi chỗ khác.
°
Sáng hôm sau thứ hai, nhịp sống quen thuộc lập lại. Mọi người ra

đứng xếp hàng ngoài sân cho cán bộ khám người trước khi xuất cổng đi lao
động. Công việc hôm nay là "bấm máng" để bảo vệ đường cạo mủ trước
khi mùa mưa đến.

Dụng cụ lỉnh kỉnh, quang gánh, máng tôn, búa. Người thì gánh dụng

cụ, người thì vác thang. Những bộ đồ tù nổi rõ lên giữa một vùng cây lá
xanh rợp. Trong đồng phục kẻ sọc, họ đi thành từng hàng dài giống hệt đội
bóng Achentina đang tiến ra sân cỏ. Nhưng họ im lặng, chung quanh cũng
im lặng, không có tiếng reo hò từ những khán đài, chỉ có những gốc cao su
thẳng tắp và bất động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.