Khi đoàn tù tiến gần tới dãy hàng rào kẽm gai, họ thấy lô nhô phía
ngoài rào những người thợ rừng đang vác cưa máy và mang túi xách đi
ngang qua. Bọn thợ rừng dừng lại nhìn các nữ tù nhân, chỉ trỏ, cười cợt,
huýt sáo.
- Cho anh đi cạo mủ với!
- Dám leo rào vô không?
Vài ba gã thợ rừng tiến sát hàng rào.
- Chịu làm vợ thì anh vô liền.
- Nhưng có thuốc lá không?
- Bánh mì càng tốt.
Vài cô gái dừng lại, chìa tay ra. Nhưng tiếng xe máy đã rú lên. Mọi
thứ tắt ngấm. Đám thợ rừng cũng lảng xa. Chiếc Wave Alpha giảm tốc,
chạy cặp theo đoàn nữ tù. Người cán bộ quản giáo nhắc mọi người không
được tiếp xúc với dân địa phương rồi vọt xe đi.
Thuỳ Vân đưa Đội đến lô cao su cần bấm máng, kiểm tra lại quân số
thấy thiếu một người. Đó là cô gái tóc vàng hôm qua bị nghi ăn cắp gói mì.
Lúc ấy cô gái nọ đang trốn trong một lùm cây kế sát hàng rào. Bên kia
rào là một gã thợ rừng to con và trẻ.
- Anh ơi, em đói quá. Em không có ai thăm nuôi. Anh cho em một
khúc bánh mì đi.
Hắn ngắm nghía cô gái, cười cười. Bọn thợ rừng đã bỏ hắn lại một
mình. Chung quanh vắng vẻ và được che khuất bởi những bụi rậm. Hắn
tiến đến thật sát hàng rào kẽm gai. Hắn mở túi xách, lấy ra một ổ bánh mì.
Cô gái chìa bàn tay ra, nhưng gã thợ rừng lại đặt ổ bánh mì lên nhánh cây
gần đó. Hắn liếc bên phải, liếc bên trái. Hắn ngoái nhìn phía sau. Không
thấy gì ngoài những lùm cây và những lối mòn quanh co, sâu hút.
Hắn nắm bàn tay cô gái, bóp bóp, rồi hỏi:
- Anh cho em bánh mì, thì em cho anh gì?
- Em đâu có gì để cho anh.
- Có mà. Hun nhé?
- Cũng được. Anh đưa má đây.
Nhưng gã thợ rừng không đưa má.