ĐỐT ĐỜI - Trang 116

vết dao cắt và mủ cao su. Hai bàn tay nó đen thui, sần sùi, tui chịu không
nổi.

Người cha đặt ly rượu xuống, lấy tay quẹt nước mắt. Ông cũng sụt sịt.

Hai người đàn ông, một là "cha vợ" một là "chàng rể" đều khóc vì một con
bé hai mươi lăm tuổi, giờ đó chắc đang nằm chèo queo trong phòng giam
tối thui và cũng đầy muỗi như ở đây.

Bình rượu thuốc đã hết. Người cha nói:
- Để tui đi mua thêm rượu.
Rồi ông xách cái đèn pin bước ra ngoài đêm tối. Trong giây lát ông

xách chai rượu về. Có lẽ là rượu nếp Gò Công. Lại uống. Lại kể lể:

- Hồi nhỏ nó quậy lắm. Nó thích uống nước sâm. Nó qua hàng xóm

xin một ít lá sâm về nấu nhưng không cho. Buổi sáng người ta ra đồng, nó
leo rào qua, vặt sạch lá sâm của người ta đem về nấu một nồi nước sâm chà
bá. Nấu xong, múc nguyên một thau đem qua hàng xóm cho người ta, bị
xách chổi chà rượt. Lần khác nó thấy người ta chài cá, đến xin một con
không cho. Buổi trưa người ta phơi lưới trên nhánh cây, nó chèo xuồng ra
gỡ lưới thả trôi sông, báo hại người ta phải đi tìm mấy ngày mới có.

Người cha lại khóc, khóc không thành tiếng nhưng quệt nước mắt lia

lịa.

- Dô đi anh!
- Dô!
Ông đã say mèm, tựa đầu vô vách ván. Người cha cũng lừng khừng,

lim dim.

- Dô đi! Người cha nói. Dô đi ông anh! Vợ em đã mắc mùng rồi. Anh

đừng lo. Em chưa có say mà, anh say rồi sao?

Ông chưa say vì ông đang rất thú vị khi nghe "ông già vợ" xưng "em"

với "chàng rể". Còn ông già vợ chắc đã say rồi nên cứ tiếp tục:

- Hôm nay, được gặp anh, em rất vui. Em giải toả được bao nỗi buồn

trong lòng em.

Ông biết đã đến lúc dừng. Và ông đỡ người cha vô buồng của bà chủ

nhà, còn ông thì vô buồng của Thuỳ Vân.

Ông nằm xuống và ngủ quên cả trời đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.