ĐỐT ĐỜI - Trang 118

HAI MƯƠI MỐT

B

ốn giờ sáng ông đã đến địa phận tỉnh Bình Dương.

Một giọt nước ở đâu bắn ngay mặt. Ông ngước nhìn, thấy trời tối đen.

Vẫn không nghĩ là trời sắp mưa cho đến khi ba bốn giọt nước khác rớt trên
cánh tay.

Từ nhà ông tới trại giam lộ trình 125 cây số, ông cưỡi xe máy, tốc độ

trung bình 60 km/giờ. Nếu trời mưa chắc phải dừng lại. Không có áo mưa.
Không có chỗ nào bán áo mưa vì thành phố chưa thức dậy.

Rất may, chỉ là một cơn mưa nhỏ, trong chốc lát đã tạnh.
Nhưng khi băng qua rừng cao su thì gặp sương mù, nên ông hoàn toàn

không nhìn thấy gì ngoài những ánh đèn của xe tải chạy ngược chiều rọi
thẳng vào mặt chói loà. Và chúng cứ nối tiếp như thế bất tận.

Ông cảm thấy mình đang lạc vào cõi âm phủ đen kịt và mắc kẹt giữa

bầy quái thú đang xồng xộc húc tới. Đường thì hẹp, rừng cao su mọc sát lề,
hun hút sâu, xe tải không nhìn thấy ông vì chúng nghĩ rằng giờ này không
hề có ai trên đường. Ánh đèn xe của ông chỉ là một vệt sáng nhỏ nhoi của
con đom đóm bay lạc trong sương mù dày đặc.

Đột nhiên mưa trút xuống, bất chợt và thô bạo. Ông tấp xe vô con

đường đất nhỏ trong rừng cao su vì dường như ở gần đó có một mái lá. Và
một ánh đèn dầu leo lét.

Một người đàn ông trạc ngoài sáu mươi đang nằm hút thuốc trên chiếc

võng nylon.

- Chào anh. Ông nói. Trời còn tối quá, lại mưa. Anh có thể cho tôi

nghỉ tạm một lát để chờ sáng được không?

- Được. Mời anh vô nhà.
Ông ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh võng.
- Xe tải nhiều quá, tôi không dám đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.